Cherreads

Chapter 3 - Chương 3: Thanh Âm Từ Cõi Lặng

Cánh tay gầy guộc của Aoi vẫn giữ nguyên trên không trung, ngón tay trỏ chỉ thẳng vào đám trẻ đang chơi bóng trên sân cỏ như một sự đóng đinh vào không gian. Sơ Mary đứng chết lặng. Bà không tìm thấy bất kỳ sự háo hức hay thèm muốn nào trong tư thế ấy; nó giống như cách một kẻ quan sát đang đánh dấu một sự kiện, một thực thể mà nó vừa ghi nhận được vào bộ nhớ.

Khi Aoi chậm rãi xoay đầu nhìn bà, Sơ Mary cảm thấy lồng ngực mình thắt lại. Đôi mắt hổ phách không hề có sự cầu khẩn được chở che, nó tĩnh lặng và sâu thẳm đến mức tàn nhẫn. Không thể chịu đựng thêm áp lực từ sự im lặng dị thường đó, bà vội vàng bước tới, bế thốc con bé lên.

Thân nhiệt của Aoi lạnh toát, thấm qua lớp áo dòng sờn cũ, khiến sơ Mary rùng mình. Con bé không hề phản kháng, cơ thể nó mềm mại nhưng mang một sức nặng kỳ lạ, như thể bà đang bế một khối thạch anh bóng bẩy chứ không phải một sinh linh bằng xương bằng thịt.

Suốt buổi tối hôm đó, trong căn phòng ngủ chung của tu viện, Sơ Mary không thể rời mắt khỏi góc tối nơi Aoi ngồi. Những đứa trẻ khác đã chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài chạy nhảy, tiếng thở đều đặn và những tiếng mớ ngây ngô vang lên trong không gian tĩnh mịch. Nhưng Aoi thì không. Con bé ngồi đó, tựa lưng vào bức tường đá lạnh lẽo, đôi mắt vẫn mở trừng nhìn vào khoảng không vô định.

Sơ Mary thắp một ngọn nến nhỏ, rón rén tiến lại gần. Bà nhận thấy Aoi đang làm một việc gì đó với một sự tập trung cao độ. Đôi bàn tay nhỏ xíu của con bé không hề nghỉ ngơi; nó đang lần mò theo những vết nứt li ti trên bề mặt bức tường đá nhám. Aoi dùng móng tay, chậm rãi và tỉ mỉ, cào đi lớp rêu phong khô khốc bám trên đá.

Nó không vẽ gì cả, cũng không phá hoại. Nó chỉ đơn giản là đang bóc tách, cảm nhận cấu trúc và nhịp điệu của mặt đá bằng một sự kiên nhẫn đáng sợ. Từng mảnh bụi đá nhỏ rơi xuống sàn, tạo nên những tiếng động cực nhỏ mà trong sự tĩnh mịch của đêm tối, chúng nghe như tiếng mọt nghiến gỗ đều đặn.

"Aoi... con đang làm gì vậy?" Sơ Mary thì thầm, giọng bà run rẩy giữa nỗi sợ hãi và lòng thương cảm.

Con bé dừng động tác. Nó không quay đầu lại ngay, mà chậm rãi đặt cả lòng bàn tay áp chặt vào mặt đá bằng phẳng mà nó vừa làm sạch, như thể đang lắng nghe nhịp thở của tòa nhà cổ kính này thông qua xúc giác. Rồi, Aoi quay đầu lại. Dưới ánh nến leo lét, đôi mắt hổ phách của nó phản chiếu ngọn lửa, tạo nên một quầng sáng ma mị xoáy sâu vào tâm can người đối diện.

Sơ Mary bàng hoàng lùi lại, cây nến trên tay bà run rẩy rồi rơi xuống sàn đá, ánh lửa tắt phụt trong sự tĩnh lặng đột ngột. Giữa bóng tối đặc quánh, bà nghe thấy tiếng tim mình đập liên hồi như tiếng trống trận. Chính lúc ấy, từ phía Aoi, một âm thanh lạ lùng vang lên.

Đó không phải là tiếng khóc oa oa của trẻ nhỏ, cũng không phải một từ ngữ rõ rệt. Đó là một tiếng kêu nhẹ, run rẩy và đầy nỗ lực, như thể con bé đang cố uốn nắn những dây thanh quản chưa từng được sử dụng để phát ra một tín hiệu giao tiếp.

Thanh âm ấy trầm đục, mang sắc thái của một nỗi đau đớn nguyên thủy nhưng lại chứa đựng một khao khát được kết nối mãnh liệt. Nó đơn độc và lạc lõng, vang lên trong bóng tối như một lời chào hỏi lạ lùng với thế giới phàm trần.

Sơ Mary đứng lặng đi, hơi lạnh từ nền đá thấm vào lòng bàn chân. Bà nhận ra rằng phía sau đôi mắt hổ phách nhìn thấu tâm can và mái tóc màu băng giá kia, Aoi đang thực sự cố gắng để "nói" – một thứ ngôn ngữ sơ khai, vụng về nhưng đầy uy lực, đánh dấu sự bắt đầu của một sự hiện diện mà không ai trong nhà thờ này có thể thấu hiểu được hết.

More Chapters