Cherreads

Chapter 7 - Chương 7: Những Hình Hài Câm Lặng

Dưới vòm trần cao vút của thánh đường, mùi nhang trầm quyện cùng mùi nến sáp tạo nên một bầu không khí đặc quánh sự thành kính. Những bức tượng Chúa cứu thế và các Thiên thần bằng đá cẩm thạch đứng sừng sững trên bệ cao, đôi mắt đá nhìn xuống chúng sinh bằng vẻ bao dung tĩnh lặng.

Sơ Mary đang quỳ rạp dưới chân tượng, đôi bàn tay gầy guộc đan chặt vào nhau, môi lầm rầm những lời kinh cầu nguyện. Với bà, bức tượng này không phải là đá; đó là hiện thân của đấng tối cao, là nơi bà trút bỏ mọi gánh nặng tội lỗi và tìm thấy sự an ủi.

Aoi đứng cách đó không xa, đôi mắt hổ phách sắc lẹm nhìn chằm chằm vào bức tượng Thiên thần đang dang rộng đôi cánh. Nó không quỳ. Nó quan sát cách ánh nến nhảy múa trên những thớ đá xám, rồi nhìn sang sự run rẩy trên đôi vai của Sơ Mary.

"Sơ Mary," Aoi cất tiếng, giọng nói phẳng lặng như mặt hồ đóng băng, cắt ngang tiếng kinh cầu. "Tại sao các sơ lại quỳ lạy và nói chuyện với những khối đá này? Chúng không có nhịp đập, không có hơi ấm, và rõ ràng là chúng không thể nghe thấy những gì sơ đang nói."

Sơ Mary giật mình, bà ngước nhìn Aoi với vẻ hốt hoảng như thể con bé vừa thốt ra lời báng bổ. "Aoi... đây không chỉ là đá. Đây là hình hài của các đấng linh thiêng. Chúng ta tôn thờ họ để thể hiện lòng thành kính và cầu xin sự che chở."

Aoi khẽ nghiêng đầu, chỏm tóc xanh dương nhạt rủ xuống trán. "Lòng thành kính... có phải là một loại năng lượng dùng để đổi lấy sự an tâm? Con đã quan sát sơ trong nhiều giờ. Bức tượng không hề cử động, cũng không có bất kỳ phản hồi hóa học hay vật lý nào. Việc sơ quỳ lạy một vật thể vô tri có thực sự làm thay đổi vận mệnh của sơ không, hay đó chỉ là cách để sơ đánh lừa bộ não rằng mình không đơn độc?"

Sơ Mary cứng họng, bà cảm thấy một sự bế tắc khi đối diện với logic trần trụi của đứa trẻ. Đúng lúc đó, Hikari chạy đến. Con bé không đứng yên quan sát như Aoi, nó cũng không quỳ lạy đầy sợ hãi như Sơ Mary. Hikari tiến lại gần bức tượng Thiên thần nhỏ nhất, đưa bàn tay ấm áp chạm vào chân tượng bằng đá lạnh lẽo.

"Tớ nghĩ là vì bạn ấy trông rất đẹp," Hikari cười rạng rỡ, đôi mắt hổ phách to tròn nhìn Aoi. "Tớ thích nhìn bạn Thiên thần này vì khi nhìn bạn ấy, tớ thấy trong lòng mình ấm áp hơn. Giống như lúc tớ nắm tay bạn vậy, Aoi."

Aoi nhìn bàn tay Hikari đang đặt trên đá. Một sự mâu thuẫn logic nảy sinh trong tâm trí nó.

"Đá không thể truyền hơi ấm, Hikari," Aoi nói, giọng trầm xuống. "Sự ấm áp mà bạn cảm thấy chỉ là phản ứng của chính cơ thể bạn khi đối diện với một hình thái mà bạn cho là an toàn."

Hikari không tranh cãi. Con bé chỉ đơn giản dựa đầu vào chân bức tượng đá, đôi mắt nhắm nghiền đầy hạnh phúc. "Có lẽ vậy. Nhưng nếu một khối đá có thể làm tớ thấy vui, thì tớ vẫn muốn cảm ơn nó."

Aoi đứng lặng yên giữa hai thái cực. Nó nhìn Sơ Mary đang tôn thờ vì nỗi sợ và nghĩa vụ, rồi nhìn Hikari đang yêu mến vì khao khát được kết nối. Với Aoi, cả hai đều phi logic. Tuy nhiên, nó nhận ra một điều: con người luôn cần một cái đích để phóng chiếu những cảm xúc dư thừa của họ. Sơ Mary phóng chiếu nỗi sợ vào tôn giáo, còn Hikari phóng chiếu tình yêu vào mọi thứ nó chạm thấy.

Chỉ có Aoi là đứng giữa khoảng không. Nó không cần đá, không cần thần linh, vì nó là thực thể duy nhất đủ tỉnh táo để nhận ra rằng: giá trị của bức tượng không nằm ở khối đá, mà nằm ở sự yếu đuối của kẻ đứng trước nó.

"Sơ Mary," Aoi nói lời cuối trước khi trườn đi vào bóng tối hành lang. "Nếu người lớn cần những bức tượng này để cảm thấy được che chở, thì có lẽ sự trưởng thành chính là quá trình con người tự xây dựng những nhà tù bằng đá để giấu đi sự cô đơn của chính mình."

More Chapters