Cherreads

Chapter 8 - Chương 8: Những Trang Giấy Và Những Vị Thần Bằng Mực

Dưới ánh sáng vàng vọt của một buổi chiều tà rọi qua những ô cửa đá hẹp, Hikari hào hứng ôm một chồng sách da cừu cũ kỹ đến bên cạnh Aoi. Những cuốn sách này được sơ Mary cho phép mượn từ thư viện của tu viện – nơi chứa đựng những lời răn dạy và hình vẽ về các đấng thiêng liêng.

Hikari trải cuốn sách lớn nhất lên sàn đá, đôi mắt hổ phách to tròn của cô bé lấp lánh sự phấn khích. Cô bé chỉ tay vào một bức vẽ được tô màu tỉ mỉ: một vị Thiên Thần với đôi cánh trắng muốt đang bay lượn giữa những vầng hào quang.

"Nhìn này Aoi! Sơ Mary nói đây là các Thiên Thần. Họ là những người bảo vệ chúng ta, họ bay trên cao và luôn lắng nghe những điều ước của chúng mình."

Aoi cúi xuống, mái tóc xanh dương nhạt che khuất một phần gương mặt. Con bé không chạm vào trang giấy, nó chỉ quan sát cấu trúc của mực in và sự thô ráp của lớp da cừu.

"Tại sao họ lại cần cánh, Hikari?" Aoi hỏi, giọng nói phẳng lặng như thường lệ. "Dựa trên cấu tạo cơ thể người được vẽ ở đây, đôi cánh kia không đủ diện tích bề mặt để nâng trọng lượng của một thực thể lớn như thế bay lên không trung. Nó không tuân theo các quy luật của gió mà tớ đã thấy."

Hikari khựng lại một chút, nhưng sự hồn nhiên của cô bé nhanh chóng lấp đầy khoảng trống logic. "Vì họ có phép màu! Phép màu không cần quy luật đâu Aoi. Họ ở bên cạnh Chúa, và Chúa có thể làm mọi thứ."

"Chúa là ai?" Aoi lật sang một trang vẽ hình một người đàn ông lớn tuổi với bộ râu dài, ngồi giữa những đám mây. "Tại sao người đàn ông này lại có quyền năng điều khiển mọi thứ? Tớ đã quan sát các sơ cầu nguyện hằng ngày, nhưng những quy luật của tự nhiên như mưa, nắng hay sự mục nát của gỗ vẫn diễn ra mà không có sự can thiệp nào từ người này."

Hikari xích lại gần hơn, hơi ấm từ bờ vai cô bé chạm vào cánh tay lạnh lẽo của Aoi. "Sơ nói Chúa là tình yêu, Aoi ạ. Chúa ở trong lòng chúng ta. Khi tớ thấy vui vì được ở cạnh bạn, đó là lúc Chúa đang mỉm cười."

Aoi nhìn chằm chằm vào dòng chữ Latinh trên trang sách, dù con bé chưa đọc hết nhưng nó đang ghi nhớ hình dạng của các ký tự.

"Nếu Chúa là tình yêu như bạn nói, vậy tại sao Người lại tạo ra những âm thanh đau đớn mà tớ phát ra khi đói? Tại sao Người lại để những bức tượng đá im lặng khi sơ Mary khóc?" Aoi ngước lên, đôi mắt hổ phách sắc lẹm khóa chặt lấy ánh nhìn của Hikari. "Dựa trên những gì sách viết và những gì tớ quan sát, 'Chúa' giống như một cái tên mà con người đặt cho những thứ họ không thể giải thích, hoặc để xoa dịu nỗi sợ hãi về sự ngẫu nhiên của thế giới."

Hikari im lặng một hồi lâu. Cô bé không cảm thấy bị xúc phạm, cô bé chỉ cảm thấy xót xa vì Aoi nhìn mọi thứ quá trần trụi. Cô bé lật đến trang cuối cùng, nơi vẽ một Thiên Thần đang nắm tay một đứa trẻ.

"Tớ không biết giải thích thế nào bằng lý lẽ của bạn," Hikari thì thầm, ngón tay nhỏ nhắn vuốt ve hình vẽ đứa trẻ. "Nhưng tớ chọn tin vào họ vì tớ không muốn thế giới này chỉ là những khối đá và những quy luật lạnh lẽo. Tớ muốn tin rằng có ai đó đang bảo vệ bạn, ngay cả khi bạn không cần họ."

Aoi nhìn xuống bàn tay Hikari. Nó nhận ra một điều phi logic: Hikari đang cố gắng dùng những cuốn sách dạy về các thực thể trên cao để kết nối với một thực thể ngay trước mặt là nó.

"Bạn thật kỳ lạ, Hikari," Aoi nói, giọng điệu vẫn tĩnh lặng nhưng đã bớt phần sắc bén. "Bạn dùng những hình vẽ bằng mực trên da cừu để định nghĩa về sự ấm áp. Dù nó không có thực tính, nhưng nếu nó khiến bạn không cảm thấy đau đớn như tiếng kêu của tớ, tớ sẽ cho phép bạn tiếp tục đọc chúng cho tớ nghe."

Trong buổi chiều hôm ấy, giữa những trang sách cổ xưa và những định nghĩa mâu thuẫn về thần thánh, hai đứa trẻ ngồi cạnh nhau – một đứa trẻ tin vào những đôi cánh vô hình, và một đứa trẻ chỉ tin vào những gì đôi mắt hổ phách có thể chạm tới. Sự thuần khiết của lòng tin và sự thuần khiết của logic lần đầu tiên tìm thấy một điểm chung: sự hiện diện của đối phương.

More Chapters