Buổi sáng trời mưa tầm tã. Minh Hạo đứng ở cổng trường, tay cầm chiếc ô màu xanh lá anh vừa mua. Trong ký ức kiếp trước, hôm nay chính là ngày Nguyệt Hàn quên mang ô, rồi phải chạy về nhà dưới mưa, và bị ốm suốt một tuần.
Nhìn thấy cô đang lúng túng dưới mái hiên, anh tiến đến, mở ô che cho cả hai.
– Đi thôi. – Anh nói gọn.
Nguyệt Hàn ngẩng lên, ngạc nhiên:
– Cậu… nhớ mang ô?
– Ừ, dự báo thời tiết nói mưa.
Cô cười khẽ, rồi bước bên anh. Những giọt mưa rơi lộp bộp trên mặt ô, nhưng khoảng không gian nhỏ dưới chiếc ô lại trở nên ấm áp lạ thường.
Những ngày sau, tin đồn về Minh Hạo và Nguyệt Hàn bắt đầu lan ra khắp lớp. Có người nói họ đang hẹn hò, có người lại chê bai Nguyệt Hàn "dựa hơi học giỏi".
Trong giờ ra chơi, một bạn gái trong lớp cố ý nói to:
– Chắc giỏi thật, nên mới bám được vào Minh Hạo.
Nguyệt Hàn cúi gằm, tay nắm chặt. Trước khi cô kịp phản ứng, Minh Hạo đã lên tiếng:
– Cậu ấy giỏi hơn mình nhiều. Nếu muốn biết, có thể thi thử xem.
Cả lớp im lặng. Nguyệt Hàn ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của anh, bỗng cảm thấy ấm áp.
Một chiều cuối tuần, Minh Hạo rủ Nguyệt Hàn ra quán trà sữa gần trường. Đây là lần đầu tiên sau khi xuyên về, anh chủ động hẹn cô ở ngoài.
Cả hai ngồi ở góc quán, tiếng nhạc nhẹ vang lên.
– Ở kiếp trước… – Anh suýt buột miệng, nhưng kịp dừng lại – À, ý mình là… trước đây cậu có từng nghĩ đến tương lai chưa?
Nguyệt Hàn chống cằm suy nghĩ:
– Mình muốn ra thành phố lớn học đại học… nhưng còn phải xem gia đình có đủ điều kiện không.
Minh Hạo mím môi. Anh biết rõ, nếu không thay đổi, giấc mơ đó sẽ dang dở. Và anh sẽ không để điều đó xảy ra.
Khi đang dọn ngăn bàn, Minh Hạo bất ngờ thấy một tờ giấy gấp gọn, nét chữ của Nguyệt Hàn. Nội dung chỉ vỏn vẹn:
"Cảm ơn cậu… vì đã ở bên mình."
Anh đọc đi đọc lại nhiều lần, lòng vừa vui vừa lo. Ở kiếp trước, cô cũng từng gửi một tờ giấy như thế… và không lâu sau là biến cố khiến họ xa nhau.
Tối hôm đó, Minh Hạo quyết định: từ ngày mai, anh sẽ âm thầm điều tra nguyên nhân thật sự khiến Nguyệt Hàn rời trường.
Trong một buổi học thể dục, Minh Hạo tình cờ nghe thấy hai bạn lớp khác nhắc đến tên Nguyệt Hàn cùng một khoản nợ mà gia đình cô đang gánh.
Trái tim anh chùng xuống. Vậy ra… chính là chuyện này. Ở kiếp trước, gia đình cô rơi vào khó khăn, rồi bị người khác lợi dụng, dẫn đến tai tiếng khiến cô phải chuyển trường.
Ngồi một mình trên khán đài, anh siết chặt nắm tay.
Không. Lần này mình sẽ không để điều đó xảy ra.
Ánh mắt Minh Hạo lúc này kiên định hơn bao giờ hết. Anh biết, hành trình bảo vệ Nguyệt Hàn… mới chỉ bắt đầu.
Buổi chiều tan học, sân trường vàng rực màu nắng. Minh Hạo không vội về mà đứng ở cổng chờ. Nguyệt Hàn đang trực nhật, anh tranh thủ mở điện thoại tìm thông tin về gia đình cô. Ở kiếp trước, anh chưa bao giờ xen vào chuyện riêng của cô, nhưng giờ anh hiểu rõ, nếu không ra tay sớm, mọi thứ sẽ lại trượt khỏi tầm kiểm soát.
Tin tức anh tìm được chỉ là những mảnh rời rạc: một khoản vay lớn, tên chủ nợ, và vài lời đồn không rõ thật giả. Nhưng anh biết mình phải bắt đầu từ đó.
– Cậu chờ mình à? – Giọng Nguyệt Hàn vang lên sau lưng, kéo anh ra khỏi mớ suy nghĩ.
– Ừ. – Anh mỉm cười, cầm cặp của cô – Đi thôi.
Trên đường về, họ đi ngang một cửa hàng bánh mì. Anh mua hai ổ, đưa một cái cho cô.
– Coi như là "tiền công" mình chờ cậu.
Nguyệt Hàn bật cười, nụ cười làm tim anh mềm ra. Nhưng anh vẫn giữ trong đầu kế hoạch của mình: tìm ra cách giúp gia đình cô mà không để cô biết.
Đêm hôm ấy, khi cả nhà đã ngủ, Minh Hạo ngồi bên bàn học, vẽ sơ đồ các mốc thời gian. Mình không được phép sai.