Cherreads

Chapter 4 - Chương 4-Những Ngày Không Bình Yên

Ba ngày sau, Minh Hạo nhận được thông tin về một quán cà phê nhỏ ở ngoại ô – nơi chủ nợ hay xuất hiện. Sau giờ học, anh nói với Nguyệt Hàn rằng mình bận việc, rồi một mình đón xe buýt đến đó.

Con ngõ hẹp ẩm thấp, ánh đèn đường vàng vọt. Khi anh bước vào, gã đàn ông lạ trước đây đã ngồi sẵn, khoanh tay nhìn anh từ đầu tới chân.

– Thằng nhóc trường cấp 3 mà dám đến đây? – Giọng gã khàn đục.

Minh Hạo ngồi xuống, ánh mắt không né tránh:

– Chuyện của gia đình cô ấy, tôi sẽ giúp giải quyết. Nhưng đừng làm phiền cô ấy nữa.

Gã cười khẩy:

– Mày có tiền à?

– Tôi sẽ tìm cách.

Sau vài phút im lặng căng thẳng, gã nói:

– Tao cho mày một tháng. Nếu không có tiền, đừng trách tao.

Khi bước ra khỏi quán, gió đêm lạnh buốt nhưng lòng Minh Hạo lại rực lửa. Anh đã có thời hạn, và không được phép thất bại.

Từ hôm đó, Minh Hạo bắt đầu tìm việc làm thêm sau giờ học. Anh nhận dạy kèm cho một cậu bé lớp 9 ở gần nhà, tiền không nhiều nhưng là khởi đầu. Anh cũng bắt đầu bán lại sách tham khảo cũ, gom từng đồng một.

Nguyệt Hàn bắt đầu để ý thấy anh hay mệt mỏi. Một chiều tan học, cô hỏi:

– Cậu làm gì mà dạo này hay vắng thế?

– À… học thêm thôi. – Anh cười trấn an.

Nhưng đêm đó, khi về đến nhà, anh ngồi nhìn lịch. Chỉ còn chưa đến ba tuần. Số tiền anh kiếm được vẫn quá ít.

Áp lực đè nặng, nhưng mỗi lần nghĩ đến nụ cười của Nguyệt Hàn, anh lại gạt bỏ ý nghĩ bỏ cuộc.

Hôm đó là sinh nhật Nguyệt Hàn. Cả lớp bí mật tổ chức cho cô một bữa tiệc nhỏ trong phòng học, bóng bay và bánh kem đơn giản nhưng ấm áp.

Khi mọi người ra về, chỉ còn lại hai người, Minh Hạo đưa cho cô một hộp quà nhỏ – bên trong là một chiếc bút máy màu bạc khắc tên cô.

– Chúc mừng sinh nhật. – Anh nói, mắt nhìn thẳng.

Nguyệt Hàn mỉm cười:

– Cảm ơn… Cậu thật sự rất tốt với mình.

Không kìm được, Minh Hạo khẽ nói:

– Không chỉ là tốt. Mình… thích cậu.

Khoảnh khắc ấy, cả hai lặng im. Cô cúi đầu, khẽ cười, không nói đồng ý nhưng cũng không từ chối. Tim anh đập loạn nhịp, và trong lòng thầm hứa sẽ bảo vệ cô bằng mọi giá.

Tối hôm sau, khi đang trên đường từ buổi dạy kèm về, Minh Hạo thấy một bóng đen đi ngang qua nhà Nguyệt Hàn. Anh lập tức theo dõi.

Người đó chính là gã đàn ông hôm ở cổng trường. Hắn đứng gần cổng, nhìn vào nhà cô, rồi rút điện thoại gọi cho ai đó.

– Con bé ở nhà. Đêm nay xử lý. – Giọng hắn vang lên trong màn đêm.

Minh Hạo siết chặt nắm tay. Anh nhanh chóng chạy về phía hắn, giả vờ tình cờ đi ngang:

– Lại là ông à?

– Không liên quan tới mày. – Hắn gằn giọng.

Anh biết mình không thể giải quyết ngay, nhưng cũng không thể để hắn tự do hành động. Về nhà, anh mở sổ, viết thêm một dòng:

Bắt đầu giai đoạn ba – bảo vệ trực tiếp.

Gió đêm thổi qua, mang theo cảm giác sắp có bão. Anh hiểu rõ, cuộc chiến này… mới thực sự bắt đầu.

Chiều hôm ấy, lớp có buổi trực nhật đặc biệt vì chuẩn bị cho kỳ thi học kỳ. Minh Hạo cố tình ở lại cùng Nguyệt Hàn, vừa để giúp cô vừa để bảo vệ nếu gã đàn ông kia xuất hiện.

Ánh đèn vàng hắt lên những chiếc bàn gỗ, tiếng chổi quét sàn vang lên đều đặn. Bất chợt, điện thoại của Minh Hạo rung. Một tin nhắn từ số lạ:

"Mày nghĩ mày bảo vệ được nó mãi sao?"

Anh lặng lẽ xóa tin nhắn, không để cô nhìn thấy. Sau khi dọn xong, anh đề nghị:

– Để mình đưa cậu về.

– Nhưng nhà mình gần mà…

– Cứ coi như… mình muốn đi bộ thêm một chút.

Trên đường, họ đi qua hàng cây bằng lăng, cánh hoa tím rơi trên vai. Cô cười, anh khẽ nghiêng người phủi nhẹ, bàn tay vô tình chạm vào tóc cô. Một khoảnh khắc yên bình giữa những ngày đầy căng thẳng.

More Chapters