Hai ngày sau, Minh Hạo quyết định gặp gã chủ nợ một lần nữa. Lần này, anh đến thẳng chỗ hẹn vào buổi trưa, khi quán cà phê vắng người.
– Mày định làm gì? – Gã nhìn anh, giọng khinh khỉnh.
– Tôi đã kiếm được một phần tiền. Phần còn lại… tôi cần thêm thời gian.
– Tao không phải từ thiện. Một tuần nữa thôi.
Minh Hạo biết đây là hạn chót. Anh đứng dậy, ánh mắt không chút sợ hãi:
– Nếu ông động đến cô ấy, tôi sẽ không để yên.
Khi bước ra khỏi quán, tay anh siết chặt chiếc phong bì chứa tiền. Đó là toàn bộ số tiền dạy kèm và bán đồ anh tích góp. Nhưng vẫn chưa đủ. Anh phải nghĩ ra cách khác.
Hôm ấy trời mưa lớn. Cả trường ngập trong tiếng mưa rào rào. Sau giờ học, Minh Hạo và Nguyệt Hàn cùng trú ở hành lang tầng hai.
– Cậu dạo này trông mệt mỏi lắm. – Cô nói, mắt đầy lo lắng.
– Không sao đâu, mình ổn. – Anh cười nhẹ, nhưng nụ cười không giấu được quầng thâm dưới mắt.
Cô định hỏi thêm nhưng bị tiếng sấm át đi. Trong giây lát, Minh Hạo thấy đôi vai nhỏ của cô khẽ run. Anh đưa tay nắm nhẹ, như muốn nói "mình ở đây".
Ngoài kia, mưa vẫn trút xuống trắng xóa, nhưng dưới mái hiên, hai người đứng sát nhau, nghe nhịp tim hòa vào tiếng mưa.
Chỉ còn ba ngày trước hạn chót, Minh Hạo tìm đến một người anh họ từng làm ăn buôn bán. Anh nói thẳng:
– Em cần mượn một khoản tiền gấp.
– Nhiều thế này… em định làm gì? – Người anh nghi ngờ.
– Giúp một người bạn.
Người anh im lặng một lúc, rồi đồng ý với điều kiện anh sẽ làm việc phụ giúp vào kỳ nghỉ hè để trả nợ. Minh Hạo gật đầu không do dự.
Tối hôm đó, anh ngồi trong phòng, đếm từng tờ tiền, lòng nhẹ đi phần nào. Nhưng anh vẫn chưa nghĩ ra cách đưa tiền mà không để Nguyệt Hàn và gia đình cô nghi ngờ.
Có lẽ… mình sẽ nói đó là học bổng hỗ trợ. – Anh tự nhủ.
Đêm cuối cùng trước hạn, Minh Hạo hẹn gặp gã chủ nợ ở con ngõ cũ. Trời tối mịt, ánh đèn đường hắt bóng hai người kéo dài trên nền gạch ướt.
Anh đưa phong bì tiền. Gã mở ra, đếm nhanh rồi cười nhạt:
– Tạm thời tha cho con bé. Nhưng mày nên nhớ… vẫn còn nợ.
– Tôi sẽ trả hết. Nhưng đừng bao giờ đến gần cô ấy nữa. – Giọng Minh Hạo rắn lại.
Gã bỏ đi, để lại khoảng không yên tĩnh lạ lùng. Anh đứng đó thêm một lúc, thở dài. Một phần gánh nặng đã được gỡ bỏ, nhưng anh biết mọi chuyện chưa hẳn đã kết thúc.
Khi về tới nhà, tin nhắn của Nguyệt Hàn gửi đến:
"Ngày mai tan học, cùng đi ăn kem nhé?"
Anh bật cười. Sau tất cả, chỉ cần một tin nhắn như vậy… mọi mệt mỏi dường như tan biến.
Cứ tưởng mọi chuyện đã lắng xuống, nhưng vào giờ tan học hôm đó, Minh Hạo thấy một chiếc xe lạ đậu gần cổng trường. Trong xe, gã đàn ông từng uy hiếp anh đang hút thuốc, ánh mắt theo dõi Nguyệt Hàn.
Anh bước nhanh đến, đứng chắn giữa cô và chiếc xe. Gã nhếch mép, nổ máy bỏ đi, nhưng ánh nhìn để lại lời cảnh báo rõ ràng: "Tao vẫn ở đây".
Trên đường về, Nguyệt Hàn cảm nhận sự khác lạ:
– Có chuyện gì sao?
– Không… chỉ là trời sắp mưa. – Minh Hạo trả lời, dù trong lòng dậy sóng.
Anh biết, để bảo vệ cô lâu dài, anh không thể chỉ đưa tiền. Anh cần một cách khiến gã không dám bén mảng đến nữa.
Tối hôm sau, Minh Hạo tìm đến một nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh ở thành phố – chú Phan, một người từng được anh giúp đỡ ở kiếp trước khi tránh được một vụ phá sản.
– Cháu cần một người giúp… giữ an toàn cho bạn mình. – Minh Hạo nói thẳng.
Chú Phan nhìn anh, khẽ cười:
– Cháu vẫn như xưa, luôn lo cho người khác hơn bản thân.
Nhờ mối quan hệ của mình, chú Phan cho người "nhắn nhủ" gã chủ nợ rằng Nguyệt Hàn có người chống lưng. Tin tức lan nhanh, chỉ một đêm, gã biến mất khỏi khu vực quanh trường.
Minh Hạo thở phào. Lần này, anh tin mối nguy đã thật sự được dập tắt.