Chiều thứ bảy, khi nắng cuối ngày nhuộm vàng sân trường, Minh Hạo cùng Nguyệt Hàn ngồi trên bậc thềm phía sau thư viện.
– Tuần này cậu bận lắm đúng không? – Cô hỏi, giọng nhẹ nhàng.
– Ừ… nhưng giờ thì xong rồi.
Họ im lặng một lúc, chỉ nghe tiếng ve và gió thổi qua hàng cây. Minh Hạo chợt nói:
– Nếu một ngày… mình biến mất, cậu sẽ thế nào?
– Mình sẽ tìm cậu… đến khi nào thấy thì thôi. – Cô đáp, mắt nhìn thẳng vào anh.
Khoảnh khắc ấy, anh thấy mọi nỗ lực, mọi hy sinh đều đáng giá.
Một tối đầu hạ, lớp tổ chức liên hoan mừng thi xong. Trong tiếng nhạc rộn ràng, Minh Hạo định kéo Nguyệt Hàn ra ngoài để nói điều anh giữ trong lòng bấy lâu.
– Nguyệt Hàn, mình… – Anh vừa mở lời thì pháo giấy từ bên trong bắn ra, tiếng bạn bè gọi họ quay lại.
Câu nói bị bỏ lửng, nhưng cô đã thấy trong mắt anh một điều gì đó. Trên đường về, cả hai không nói gì nhiều, chỉ bước cạnh nhau.
Nguyệt Hàn khẽ mỉm cười, như thể đã hiểu mà không cần nghe trọn câu.
Ngày nghỉ hè đầu tiên, Minh Hạo rủ Nguyệt Hàn ra bãi cỏ ven sông. Cả hai cùng nằm ngắm mây, gió mang mùi cỏ non và tiếng sóng vỗ nhẹ.
– Mình từng nghĩ… sẽ không bao giờ tìm thấy một người khiến mình muốn bảo vệ đến vậy. – Anh nói khẽ.
– Nhưng giờ thì sao?
– Giờ thì… mình đã tìm thấy rồi.
Nguyệt Hàn quay sang, ánh mắt chạm ánh mắt. Không cần thêm lời, cả hai đều biết trái tim mình thuộc về ai.
Xa xa, mặt trời lặn, ánh sáng đỏ rực ôm lấy bóng hai người trên nền cỏ xanh – một khởi đầu mới cho cả hai.
Sau kỳ nghỉ hè, trường mở lại. Ngay tuần đầu tiên, một tin đồn lan khắp lớp: "Minh Hạo và Nguyệt Hàn đang yêu nhau."
Lúc đầu, cả hai chỉ cười, nhưng rồi tin đồn biến tướng. Có người nói Nguyệt Hàn dựa vào Minh Hạo để đạt điểm cao, có kẻ bảo Minh Hạo bỏ bê học vì "mải yêu".
Trong giờ ra chơi, cô hỏi:
– Cậu… có khó chịu không?
– Không. Miễn là cậu không tin mấy lời đó. – Anh đáp, giọng kiên định.
Nhưng khi thấy Nguyệt Hàn cúi mặt suốt buổi, anh biết mình phải làm gì đó để bảo vệ cô khỏi những lời không hay này.
Minh Hạo tìm đến nhóm bạn hay bàn tán. Không ồn ào, không to tiếng, anh chỉ nói:
– Mình không quan tâm các cậu nghĩ gì về mình. Nhưng đừng lôi Nguyệt Hàn vào.
Giọng anh bình tĩnh nhưng đủ lạnh để cả nhóm im lặng.
Hôm sau, tin đồn dừng lại. Nguyệt Hàn biết chắc Minh Hạo đã làm gì đó, nhưng anh chỉ cười:
– Chuyện nhỏ.
Cô nhìn anh thật lâu, rồi khẽ nói:
– Mình thật sự may mắn… vì gặp cậu.
Một cơn mưa lớn bất chợt đổ xuống khi cả hai vừa ra khỏi trường. Không có ô, họ trú tạm dưới mái hiên quán sách.
Tiếng mưa rơi lộp bộp, đường phố loang loáng ánh đèn. Nguyệt Hàn khẽ hỏi:
– Nếu không gặp lại… thì cậu sẽ thế nào?
– Mình sẽ tìm cậu. Dù là ở đâu. – Minh Hạo trả lời, không do dự.
Cơn mưa kéo dài gần một tiếng. Khi ngớt hạt, cả hai vẫn chưa rời, như sợ khoảnh khắc yên bình này sẽ tan đi mất.
Kỳ thi học sinh giỏi toàn tỉnh sắp đến. Minh Hạo được chọn thi Toán, còn Nguyệt Hàn thi Văn. Áp lực học tập khiến thời gian gặp nhau ít đi.
Dù bận, Minh Hạo vẫn lén để vào ngăn bàn Nguyệt Hàn một tờ giấy nhỏ: "Cố lên. Mình tin cậu."
Cô đáp lại bằng một gói kẹo bạc hà: "Ngọt cho cậu, để đỡ mệt."
Sự quan tâm thầm lặng ấy giúp cả hai vượt qua những ngày căng thẳng. Nhưng phía trước, một biến cố bất ngờ đang chờ.
Ngày thi cuối cùng, Minh Hạo đứng chờ ở cổng trường thi của Nguyệt Hàn. Khi thấy cô bước ra, mồ hôi lấm tấm nhưng nụ cười rạng rỡ, anh biết mọi nỗ lực đều xứng đáng.
– Xong rồi à?
– Ừ, giờ thì… mình rảnh rồi.
Họ hẹn nhau cuối tuần sẽ cùng đi đến một nơi đặc biệt – bờ biển cách thành phố hơn hai giờ chạy xe. Minh Hạo muốn đó sẽ là chuyến đi mà cả hai không bao giờ quên…
Anh không biết, chuyến đi này sẽ là bước ngoặt cho tình cảm của họ.