Những quả đạn cối của Pháp không rơi một cách ngẫu nhiên. Chúng rơi với một sự chính xác chết người. Từng tiếng rít xé gió theo sau là một tiếng nổ làm rung chuyển nền móng của biệt thự Anh Hoa. Tường vỡ, kính tan, và những đám mây bụi vôi trắng xóa nuốt chửng mọi thứ.
"Giữ vững! Che chắn cẩn thận!" Chính ủy Sơn hét lên, cố gắng át đi tiếng gầm rú của địa ngục.
Bên trong các vị trí phòng thủ, những người lính Vệ quốc đoàn co mình lại, tim đập thình thịch theo từng tiếng nổ. Nhưng họ không hoảng loạn. Vài phút trước, mệnh lệnh của Huy đã cứu mạng họ. Khi quả đạn cối đầu tiên phá nát ô cửa sổ nơi một khẩu trung liên từng được đặt, những người lính đã ở một vị trí khác, an toàn hơn. Niềm tin của họ vào người chỉ huy trẻ tuổi giờ đây đã trở thành một thứ vũ khí còn mạnh hơn cả súng đạn.
Khi trận pháo kích ngớt đi, để lại một sự im lặng đến ù tai, Huy đã đứng thẳng dậy giữa làn khói bụi. "Chuẩn bị! Chúng đến từ ba hướng!"
Đúng như anh dự đoán.
Tiếng nổ lớn từ phía tây và phía đông vang lên gần như cùng lúc, báo hiệu các bức tường đã bị thuốc nổ phá toang. Cùng lúc đó, ở cửa chính, lính lê dương, được yểm trợ bởi hỏa lực súng máy từ xe thiết giáp, bắt đầu tràn vào.
Cuộc chiến giờ đây không còn là một trận địa phòng ngự. Nó đã biến thành một vũ điệu hỗn loạn của lửa và thép.
"Tổ của Tuấn! Phía tây!" Huy ra lệnh qua chiếc điện thoại dã chiến.
Từ một tòa nhà kế bên, Tuấn và nhóm xạ thủ của mình đã sẵn sàng. Ngay khi lính Pháp bắt đầu chui qua lỗ thủng trên bức tường phía tây, họ được chào đón bằng một làn đạn bắn chéo sườn. Tuấn, áp dụng bài học của Huy, không ra lệnh bắn loạn xạ. "Nhắm vào những tên đi đầu! Bắn từng phát một! Đừng để chúng có cơ hội lập vị trí!" Cậu đã không còn là cậu học sinh liều lĩnh, mà là một tiểu đội trưởng thực thụ.
Ở phía đông, tình hình nguy cấp hơn. Lỗ thủng lớn hơn và quân Pháp đang tràn vào nhanh hơn. Nhưng khi chúng vừa tiến được vài mét, một cánh cửa hầm bí mật bật mở. Lão Hùng và đội cơ động của mình lao ra, những quả lựu đạn được ném chính xác vào giữa đội hình địch. Cuộc tấn công bất ngờ từ dưới lòng đất đã khiến quân Pháp khựng lại, tạo ra vài giây quý giá cho các chiến sĩ phòng ngự ở tầng trên củng cố lại vị trí.
Tại cửa chính, cuộc chiến diễn ra ác liệt nhất. Lính lê dương, được huấn luyện để chiến đấu trong không gian hẹp, đang cố gắng đẩy lùi các chiến sĩ Vệ quốc đoàn từng bước một. Tiếng súng nổ chát chúa trong các hành lang, tiếng lựu đạn và tiếng lưỡi lê va vào nhau.
Huy đứng ở cầu thang chính, vị trí có thể bao quát được cả ba mặt trận. Anh như một nhạc trưởng đang điều khiển một bản giao hưởng chết chóc.
"Tổ trung liên số hai, di chuyển sang cánh trái, yểm trợ cho Lão Hùng! Đội của Tuấn, cầm cự thêm một phút nữa rồi rút vào trong theo đường hầm B!"
Anh nhận ra một mối nguy hiểm chết người. Một tổ súng máy của Pháp đã chiếm được một góc khuất ở cuối hành lang chính, hỏa lực của nó ghìm chặt các chiến sĩ của ta, không cho họ ngóc đầu lên được. Nếu không xử lý nó, tuyến phòng thủ ở cửa chính sẽ vỡ.
Không một chút do dự, Huy nâng khẩu Mosin-Nagant lên. Anh chỉ có một khe hẹp giữa hai cây cột để ngắm bắn. Anh nín thở. Thời gian như ngừng lại.
Đoàng!
Tên xạ thủ súng máy ngã gục. Người lính bên cạnh hắn chưa kịp phản ứng thì một viên đạn thứ hai đã kết liễu hắn. Khẩu súng máy im bặt. Các chiến sĩ Vệ quốc đoàn, được giải tỏa áp lực, gầm lên một tiếng và phản công, đẩy lùi quân Pháp ra khỏi hành lang.
Từ bên ngoài, Klaus Richter nghiến răng ken két. Kế hoạch tấn công ba mặt của hắn, một chiến thuật kinh điển, đang bị hóa giải bởi một lối đánh du kích linh hoạt đến khó tin. Kẻ chỉ huy Việt Minh đó dường như đọc được mọi suy nghĩ của hắn.
"Không thể thế được," Richter gầm gừ. Hắn quay sang một viên trung sĩ người Đức, một cựu binh dày dạn kinh nghiệm từ mặt trận phía Đông. "Hans! Đem theo đội của cậu. Quên cửa chính đi. Tìm một lối khác vào tầng hầm. Tìm và giết bằng được tên chỉ huy của chúng! Cắt đầu con rắn!"
Viên trung sĩ gật đầu và nhanh chóng tập hợp một đội gồm sáu tên lính lê dương thiện chiến nhất, tất cả đều là cựu binh Đức, và biến mất vào bóng tối.
Bên trong biệt thự, trận chiến vẫn tiếp diễn. Các chiến sĩ Vệ quốc đoàn, dù chiến đấu kiên cường, nhưng số lượng và đạn dược đang cạn dần. Huy biết họ không thể cầm cự mãi. Mục tiêu của anh là gây ra tổn thất tối đa cho địch và bảo toàn lực lượng, chứ không phải một cuộc tử thủ vô nghĩa.
"Chuẩn bị rút lui về tuyến phòng thủ thứ hai trong hầm!" anh ra lệnh.
Đúng lúc đó, một chiến sĩ liên lạc mặt cắt không còn giọt máu lao đến từ phía sau.
"Báo cáo đồng chí Bình! Có... có địch ở lối vào hầm phía sau! Chúng... chúng vào từ đường cống!"
Huy sững người. Anh đã tính đến mọi hướng tấn công, nhưng lại bỏ qua một lối đi mà anh nghĩ là không thể.
Từ phía cửa hầm, nơi các thương binh nặng đang nằm và cũng là sở chỉ huy cuối cùng, vang lên những tiếng nói bằng tiếng Đức, theo sau là tiếng lách cách lạnh lẽo của những khẩu tiểu liên đang được lên đạn.
Đội quân của Richter đã đến. Con rắn đã bị dồn vào góc, và những kẻ đi săn đang siết chặt vòng vây.