Căn hầm nồng nặc mùi máu, thuốc súng và tử khí. Trận chiến chớp nhoáng nhưng tàn khốc đã kết thúc, để lại một sự im lặng nặng nề, bị phá vỡ bởi tiếng rên rỉ của những người bị thương và tiếng thở hổn hển của những người sống sót.
Huy dựa lưng vào cây cột bê tông, khẩu tiểu liên MP40 vẫn còn nóng hổi trong tay. Máu từ vết thương trên vai trái của anh thấm đẫm một mảng áo, nhỏ từng giọt xuống sàn nhà bụi bặm. Cơn đau buốt nhắc nhở anh rằng anh vẫn còn sống, nhưng cái giá của sự sống đó là quá đắt. Anh nhìn những người lính Vệ quốc đoàn đã ngã xuống để bảo vệ ban chỉ huy, trong đó có cả chàng trai trẻ đã dùng thân mình che đạn cho anh. Một nỗi đau sắc lẹm, còn hơn cả vết thương thể xác, cứa vào lòng anh.
Tiểu đoàn trưởng Vũ Tâm và Chính ủy Sơn bước qua những xác lính lê dương Đức, tiến lại gần Huy. Vẻ mặt của hai vị chỉ huy không còn sự hoài nghi hay kinh ngạc, mà là một sự kính trọng sâu sắc, một sự thừa nhận không lời rằng người lính trẻ trước mặt họ vừa cứu cả linh hồn của tiểu đoàn.
"Đồng chí bị thương rồi," Chính ủy Sơn nói, giọng ông trầm đi. Ông ra hiệu cho cô y tá trẻ. "Mau, băng bó cho đồng chí Bình!"
Cô y tá, mặt vẫn còn tái đi vì sợ hãi nhưng đôi tay đã vững vàng trở lại, vội vã chạy tới. Cô dùng kéo cắt toạc phần vai áo của Huy, để lộ vết đạn sượt qua, một rãnh sâu, đỏ ửng và rớm máu. Cô cẩn thận lau vết thương bằng thứ cồn ít ỏi còn lại, rồi dùng những miếng gạc sạch cuối cùng băng bó lại một cách khéo léo. Huy khẽ nhăn mặt vì đau, nhưng không nói một lời.
"Cảm ơn đồng chí," anh nói khẽ với cô y tá.
Trong lúc đó, ở bên ngoài, Klaus Richter đang gầm lên trong chiếc máy vô tuyến. Hắn đã mất liên lạc hoàn toàn với đội cảm tử của Hans. Hắn biết điều đó có nghĩa là gì. Kế hoạch chặt đầu con rắn đã thất bại. Sáu tên lính thiện chiến nhất của hắn đã bị nuốt chửng bởi một căn hầm mà hắn tưởng là nơi yếu nhất.
"Rút lui! Tất cả các đơn vị, rút lui về tuyến xuất phát!" Richter ra lệnh, giọng hắn khản đi vì giận dữ và không thể tin nổi. "Tập hợp lại! Súng cối, tiếp tục bắn cầm chừng vào các tầng trên!"
Hắn không thể tiếp tục một cuộc tấn công đã mất đi yếu tố bất ngờ và đang phải trả giá bằng máu cho từng mét đất. Hắn cần phải đánh giá lại kẻ thù. Kẻ chỉ huy vô danh của Việt Minh không phải là một tay mơ. Hắn là một con cáo già, một đối thủ xứng tầm.
Bên trong biệt thự Anh Hoa, tiếng súng thưa dần rồi tắt hẳn, chỉ còn lại những tiếng nổ xa xa của súng cối. Các chiến sĩ Vệ quốc đoàn, dù kiệt sức và tổn thất nặng nề, đã giữ vững được vị trí. Họ đã bẻ gãy hai đợt tấn công vũ bão của một trong những lực lượng quân sự chuyên nghiệp nhất thế giới.
Tiểu đoàn trưởng Vũ Tâm nhìn Huy, người đang cố gắng đứng thẳng dậy sau khi được băng bó. "Chúng ta đã đẩy lùi được chúng. Một lần nữa. Nhờ có cậu, đồng chí Bình."
"Chúng ta đã thắng trận này," Huy nói, giọng anh mệt mỏi. "Nhưng cuộc chiến còn dài. Chúng ta đã mất quá nhiều người."
Anh nhìn quanh căn hầm, nơi những người sống sót đang lặng lẽ thu dọn chiến trường, dìu những người bị thương và đặt những người đã hy sinh nằm ngay ngắn. Không có tiếng reo hò chiến thắng, chỉ có một nỗi buồn bi tráng bao trùm. Tuấn và Lão Hùng cũng đã trở về, mặt mày lem luốc, ánh mắt họ vừa ánh lên niềm tự hào, vừa trĩu nặng nỗi đau mất mát đồng đội.
Chính ủy Sơn bước đến bên Huy. "Đồng chí nói đúng. Tổn thất của chúng ta rất lớn. Nhưng sự hy sinh của họ không hề uổng phí. Họ đã chiến đấu và ngã xuống để bảo vệ Thủ đô, để cho Trung ương có thời gian rút lên chiến khu an toàn. Đó là tinh thần 'Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh'."
Ông nhìn sâu vào mắt Huy. "Tôi không biết những cuốn sách cũ nào đã dạy cho đồng chí những điều này. Nhưng tôi biết một điều, tinh thần chiến đấu của đồng chí, sự dũng cảm và lòng trắc ẩn đối với đồng đội, đó là những thứ không sách vở nào dạy được. Đó là phẩm chất của một người lính Cụ Hồ."
Huy im lặng. Lần đầu tiên kể từ khi tái sinh, anh cảm thấy một sự kết nối thực sự, một sự thuộc về nơi này. Anh không còn là một linh hồn lạc lõng từ tương lai, mà là một phần của tập thể này, một "đồng chí" thực sự.
Một chiến sĩ mang đến cho anh một bát cháo loãng và một ca nước nóng. Đó là khẩu phần ăn quý giá được dành cho thương binh. Huy đón lấy, cảm nhận hơi ấm lan tỏa trong lòng bàn tay. Anh biết rằng, đêm nay mới chỉ là khởi đầu của một cuộc chiến còn kéo dài 60 ngày đêm, và sau đó là cả một cuộc kháng chiến trường kỳ chín năm.
Nhưng nhìn những người lính xung quanh, những người đã đặt trọn niềm tin vào anh, anh biết mình không còn đơn độc. Anh sẽ chiến đấu, không chỉ để sống sót, mà còn để bảo vệ họ, để thay đổi những bi kịch mà anh biết trước, dù chỉ là một chút.
Bên ngoài, trời bắt đầu hửng sáng, báo hiệu một ngày mới trên một Hà Nội tan hoang nhưng không hề khuất phục. Cuộc chiến giành giật Thủ đô vẫn tiếp diễn.