Sự im lặng bao trùm cả Thiên Huyền Đài rộng lớn. Mấy vạn người, từ đệ tử ngoại môn đến các vị trưởng lão trên đài cao, đều nín thở nhìn bóng người áo xám đang đứng một mình giữa võ đài. Gió núi thổi qua, làm tà áo rách nát của hắn khẽ bay, để lộ ra thân hình không quá cường tráng, nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh khiến người ta phải kinh hồn bạt vía.
Hắn thắng rồi.
Lâm Phong, một cái tên vô danh từ Tạp Dịch Viện, đã dùng chính đôi tay của mình, trước mặt toàn thể môn phái, đánh bại thiên tài nội môn Vương Tuấn, trở thành quán quân nhóm Nội Môn của Tông Môn Đại Bỉ.
"Không thể nào... không thể nào..." Ở khu vực của phe cánh Vương Tuấn, có người lẩm bẩm, mặt mày thất sắc. Bọn họ không thể chấp nhận được sự thật này. Niềm tự hào của họ, át chủ bài của họ, đã bị một kẻ không rõ lai lịch đánh bại một cách triệt để.
Ngược lại, ở phía của Kỷ Vân và Lục Trần, không khí vỡ òa trong sự vui mừng. "Thắng rồi! Lâm sư đệ thắng thật rồi! Ha ha ha!" Kỷ Vân gần như nhảy cẫng lên, sự phấn khích không thể che giấu. Lục Trần cũng lộ ra một nụ cười hiếm thấy, ánh mắt nhìn Lâm Phong tràn đầy sự tán thưởng và một chút kính nể. Lâm Phong không chỉ mang lại vinh quang cho bản thân, mà còn giáng một đòn mạnh mẽ vào sự kiêu ngạo của phe cánh Vương trưởng lão.
Trên đài quan sát, không khí cũng vô cùng phức tạp. Vương trưởng lão mặt đen như đáy nồi, hai tay siết chặt thành ghế đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Sự tức giận,屈辱 (khuất nhục) và sát ý không thể che giấu trong mắt lão. Nhưng trước mặt chưởng môn và các vị trưởng lão khác, lão không thể làm gì được.
Lưu trưởng lão thì khẽ vuốt râu, trong mắt là một sự suy tư sâu sắc. Ông biết, "thân thể đặc dị" không thể nào giải thích được hết mọi chuyện. Đặc biệt là cú đấm cuối cùng có thể phá tan cả Kim Quang Phù. Tên nhóc này, trên người chắc chắn còn ẩn giấu một bí mật kinh thiên động địa.
Đúng lúc này, Đạo Huyền chân nhân, vị chưởng môn tối cao, từ từ đứng dậy. Cả quảng trường lập tức im phăng phắc.
Ngài không nhìn những người khác, mà nhìn thẳng vào Lâm Phong trên võ đài, giọng nói uy nghiêm vang lên: "Lâm Phong."
"Đệ tử có mặt," Lâm Phong chắp tay, cúi đầu. Dù vừa trải qua một trận chiến kịch liệt, giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh.
"Ngươi đã làm rất tốt," Đạo Huyền chân nhân nói, một lời khen ngợi đơn giản nhưng lại mang một sức nặng ngàn cân. "Tông Môn Đại Bỉ là để các đệ tử thể hiện tài năng, cạnh tranh công bằng. Ngươi dùng thực lực của chính mình để giành lấy vinh quang, rất xứng đáng."
Ngài dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua Vương trưởng lão đang có sắc mặt khó coi. "Thiên Huyền Tông ta, trước nay luôn coi trọng nhân tài. Bất kể xuất thân, bất kể tu luyện công pháp gì, chỉ cần một lòng hướng về môn phái, không làm chuyện ác, thì đều là đệ tử tốt của Thiên Huyền Tông."
Những lời này rõ ràng là để nói cho tất cả mọi người nghe. Đây là sự công nhận, cũng là một sự bảo vệ dành cho Lâm Phong. Chưởng môn đã lên tiếng, từ nay về sau, nếu ai còn dám công khai nói Lâm Phong tu luyện ma công tà thuật, thì chính là đang chống lại ý chỉ của chưởng môn.
Đạo Huyền chân nhân vung tay áo, một cái hộp gấm và một cái lệnh bài bằng ngọc bay đến trước mặt Lâm Phong.
"Đây là phần thưởng dành cho quán quân nhóm Nội Môn. Bên trong là một viên 'Trúc Cơ Đan', ba bình 'Tụ Khí Đan' thượng phẩm và một thanh pháp kiếm trung phẩm đỉnh cao 'Kinh Hồng Kiếm'. Còn đây là lệnh bài thân phận mới của ngươi."
Trúc Cơ Đan!
Cả quảng trường lại một lần nữa xôn xao. Đó là đan dược mà bất kỳ đệ tử Luyện Khí kỳ nào cũng khao khát, có thể tăng lên ba thành cơ hội đột phá Trúc Cơ kỳ! Phần thưởng năm nay hậu hĩnh hơn hẳn những năm trước, rõ ràng là có sự ưu ái đặc biệt.
Lâm Phong nhận lấy phần thưởng, trong lòng cũng có chút chấn động. Hắn cúi đầu thật sâu: "Đệ tử đa tạ chưởng môn, đa tạ các vị trưởng lão."
"Không cần đa tạ," Đạo Huyền chân nhân nói. "Đây là thứ ngươi xứng đáng có được. Tuy nhiên, ngươi cũng phải nhớ, thực lực càng mạnh, trách nhiệm càng lớn. Tuyệt đối không được kiêu ngạo tự mãn, càng không được ỷ mạnh hiếp yếu, tàn hại đồng môn. Nếu không, môn quy sẽ không tha cho ngươi. Ngươi có hiểu không?"
"Đệ tử xin ghi nhớ!"
Buổi lễ trao giải kết thúc. Lâm Phong trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý. Vô số đệ tử, đặc biệt là các đệ tử ngoại môn và tạp dịch, nhìn hắn với ánh mắt sùng bái. Hắn đã trở thành một truyền kỳ sống, một tấm gương cho họ thấy rằng, chỉ cần có thực lực, dù xuất thân thấp kém đến đâu cũng có ngày tỏa sáng.
Khi buổi lễ sắp kết thúc, Đạo Huyền chân nhân lại một lần nữa lên tiếng, công bố một tin tức còn chấn động hơn.
"Nhân dịp Đại Bỉ lần này, môn phái quyết định sẽ mở ra một cơ duyên lớn cho các đệ tử xuất sắc. Ba mươi năm một lần, 'Thái Cổ Bí Cảnh' của Thiên Huyền Tông sẽ mở ra. Ba tháng nữa, mười người đứng đầu của nhóm Nội Môn và năm người đứng đầu của nhóm Hạt Nhân sẽ có tư cách tiến vào bí cảnh để tìm kiếm cơ duyên. Hy vọng các ngươi hãy chuẩn bị cho tốt."
Thái Cổ Bí Cảnh!
Tin tức này như một quả bom nổ tung. Đó là bí cảnh lớn nhất và cổ xưa nhất của Thiên Huyền Tông, tương truyền là một mảnh vỡ của thế giới thượng cổ, bên trong có vô số thiên tài địa bảo, công pháp thất truyền và cả những mối nguy hiểm chết người. Mỗi một lần mở ra, đều tạo nên một thế hệ thiên tài mới cho môn phái.
Ánh mắt của tất cả mọi người, bao gồm cả Lâm Phong, đều trở nên nóng rực. Đây mới là phần thưởng lớn nhất!
Buổi Đại Bỉ cuối cùng cũng kết thúc. Lâm Phong trở về động phủ trên Thúy Vân Phong trong sự chú목 của vô số người. Hắn không có thời gian để tận hưởng vinh quang của người chiến thắng. Trái tim hắn đã bị tin tức về Thái Cổ Bí Cảnh chiếm trọn.
Hắn biết, đây sẽ là một sân khấu còn lớn hơn, nguy hiểm hơn cả Tông Môn Đại Bỉ. Những đối thủ của hắn sẽ không chỉ có Vương Tuấn, mà còn có cả những đệ tử hạt nhân thực sự, những con rồng phượng chân chính của môn phái.
Hắn ngồi trong tĩnh thất, lấy những phần thưởng của mình ra. Trúc Cơ Đan, Tụ Khí Đan, Kinh Hồng Kiếm... tất cả đều là những bảo vật mà trước đây hắn không dám mơ tới. Nhưng hắn biết, những thứ này không đủ. Để có thể đứng vững trong bí cảnh, để có thể đối mặt với những kẻ địch mạnh hơn, hắn cần phải mạnh hơn nữa.
Hắn lấy viên Tẩy Tủy Đan mà hắn đã thắng được ở Tạp Dịch Viện ra. Ban đầu, hắn định đợi một thời gian nữa mới dùng. Nhưng bây giờ, hắn không thể chờ được nữa. Hắn cần phải tận dụng ba tháng này để lột xác một lần nữa.
Hắn cũng nhìn vào lệnh bài thân phận mới của mình. Trên đó không còn ghi "Ngoại môn", mà đã được khắc hai chữ: Hạt Nhân.
Chưởng môn đã chính thức công nhận hắn là một đệ tử hạt nhân!
Lâm Phong siết chặt lệnh bài, cảm giác lạnh lẽo của ngọc thạch truyền vào lòng bàn tay. Vinh quang của ngày hôm nay, chỉ là một điểm khởi đầu. Con đường phía trước còn rất dài. Thái Cổ Bí Cảnh, Vương Tuấn, Vương trưởng lão, và cả bí mật về thảm kịch của Lâm gia năm xưa...
Hắn nhắm mắt lại, luồng Hỗn Độn khí trong cơ thể bắt đầu xoay tròn. Một sự quyết tâm sắt đá hiện lên trong lòng.
Bất kể con đường phía trước có bao nhiêu chông gai, ta cũng sẽ dùng chính đôi tay này để phá tan tất cả!