Tiếng chuông ngân dài, báo hiệu trận chung kết được mong chờ nhất của nhóm Nội Môn chính thức bắt đầu. Toàn bộ Thiên Huyền Đài, từ mấy vạn đệ tử cho đến các vị trưởng lão trên đài cao, tất cả đều nín thở, dồn mọi sự chú ý vào hai bóng người trên võ đài trung tâm.
Một bên, Vương Tuấn, thiên tài của nội môn, tay cầm Thanh Phong Kiếm, linh lực của Luyện Khí tầng chín đỉnh phong tuôn trào, tạo thành một luồng khí màu xanh nhạt bao bọc lấy thân thể, khí thế bức người. Hắn là niềm tự hào của phe cánh Vương trưởng lão, là đại diện cho sự chính thống và sức mạnh của môn phái.
Bên kia, Lâm Phong, vẫn trong bộ y phục màu xám đơn giản, đứng chắp tay sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh như mặt hồ thu. Hắn không có linh lực dao động, không có khí thế kinh người, trông hắn giống như một tảng đá lầm lì, một sự tồn tại hoàn toàn lạc lõng trên võ đài của các tiên sư.
Lưu trưởng lão, người đích thân làm trọng tài cho trận đấu này, cất giọng uy nghiêm: "Trận chung kết bắt đầu!"
"Tên chăn thú, cuối cùng cũng đến lúc ta cho ngươi biết, giữa thiên tài thực sự và một kẻ gặp may, khoảng cách là xa đến mức nào!" Vương Tuấn gầm lên, không che giấu sự thù hận và khinh miệt của mình. "Hôm nay, ta sẽ lột cái mặt nạ của ngươi ra trước mặt toàn thể môn phái!"
Lâm Phong chỉ lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt không một chút dao động. Sự im lặng của hắn, đối với Vương Tuấn, chính là sự sỉ nhục lớn nhất.
"Muốn chết!"
Vương Tuấn không nói nhiều nữa. Hắn biết, đối với loại người này, chỉ có dùng sức mạnh tuyệt đối để nghiền nát mới có thể rửa sạch nỗi nhục. Hắn hét lớn một tiếng, Thanh Phong Kiếm trong tay hóa thành một dải lụa xanh, thi triển bộ kiếm pháp sở trường "Huyền Thanh Kiếm Quyết".
Từng đường kiếm được tung ra, vừa nhanh vừa mạnh, kiếm quang sắc bén đan vào nhau như một cơn mưa bão, không chỉ tấn công mà còn phong tỏa mọi hướng di chuyển của Lâm Phong. Đây mới là thực lực thực sự của một đệ tử nội môn hàng đầu, mỗi một chiêu thức đều là tinh túy của môn phái, vô cùng mạnh mẽ và hiệu quả.
Đối mặt với một trận cuồng phong kiếm khí như vậy, Lâm Phong cuối cùng cũng phải di chuyển. Hắn không còn đứng yên tại chỗ nữa. Thân hình hắn lúc tiến lúc lùi, lúc sang trái lúc sang phải, di chuyển trong một phạm vi rất nhỏ, nhưng mỗi một bước chân đều vô cùng chính xác, vừa vặn né được những đường kiếm hiểm hóc nhất. Hắn giống như một chiếc thuyền con giữa biển cả giông bão, trông có vẻ sắp bị lật úp đến nơi, nhưng lại kiên cường một cách lạ thường.
Trong mắt khán giả, Lâm Phong rõ ràng đang bị áp đảo hoàn toàn. Hắn chỉ có thể chật vật phòng thủ, không có sức đánh trả.
"Ha ha ha! Sao thế? Chỉ biết chạy trốn như một con chuột thôi à?" Vương Tuấn cười lớn, trong lòng vô cùng khoái trá. Hắn càng đánh càng hăng, kiếm thế càng lúc càng mạnh, quyết tâm dùng một trận mưa kiếm để từ từ hành hạ, bào mòn sức lực của Lâm Phong.
Trên đài cao, Vương trưởng lão khẽ vuốt râu, vẻ mặt lộ rõ sự hài lòng. Đây mới là sức mạnh mà phe cánh của ông ta nên có. Tên nhóc luyện thể kia, dù có chút sức mạnh cổ quái, nhưng trước mặt tiên pháp chính thống, cuối cùng cũng chỉ là một kẻ thô kệch.
Nhưng Lục Trần và Kỷ Vân thì lại nhíu chặt mày. Bọn họ nhận ra, dù Lâm Phong có vẻ chật vật, nhưng trên người hắn không hề có một vết thương nào. Hơi thở của hắn vẫn vô cùng ổn định. Hắn không phải là đang bị động, mà là đang quan sát, đang chờ đợi!
Quả nhiên, sau hơn năm mươi chiêu kiếm, Vương Tuấn bắt đầu cảm thấy có chút không đúng. Việc duy trì một bộ kiếm pháp cao cấp như vậy tiêu hao rất nhiều linh lực. Hắn bắt đầu thở dốc, kiếm thế cũng không còn liền mạch như trước, bắt đầu xuất hiện những sơ hở nhỏ.
Chính là lúc này!
Lâm Phong, người nãy giờ chỉ phòng thủ, đôi mắt bỗng lóe lên một tia sáng lạnh. Hắn không lùi nữa, mà đột ngột dậm mạnh chân xuống đất, lao thẳng về phía Vương Tuấn như một con mãnh hổ xuống núi.
Vương Tuấn giật mình, vội vàng biến chiêu, đâm một kiếm thẳng vào ngực Lâm Phong. Nhưng Lâm Phong không hề né tránh. Hắn vận chuyển Kim Cương Quyết, lồng ngực cứng lại như sắt đá, đồng thời tung một quyền thẳng vào cổ tay cầm kiếm của Vương Tuấn.
Đây là một lối đánh "lấy mạng đổi mạng" điên cuồng!
Vương Tuấn hoảng sợ, theo bản năng rụt tay về. Chính trong khoảnh khắc do dự đó, hắn đã mất đi tiên cơ. Lâm Phong đã áp sát thành công. Một cơn mưa nắm đấm, nhanh và mạnh như sấm sét, đổ ập xuống người Vương Tuấn.
Bị cận chiến bất ngờ, Vương Tuấn hoàn toàn luống cuống. Hắn chỉ có thể dùng thân kiếm để đỡ đòn một cách chật vật. "Binh! Binh! Binh!" Tiếng va chạm vang lên không ngớt. Mỗi một cú đấm của Lâm Phong đều nặng tựa ngàn cân, khiến cho cánh tay của Vương Tuấn tê rần, thanh kiếm trong tay gần như muốn tuột ra.
"Khốn kiếp!"
Biết không thể tiếp tục như vậy, Vương Tuấn gầm lên một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng. Hắn cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi lên thân kiếm, đồng thời bí mật nghiền nát viên "Bạo Linh Đan" giấu trong miệng.
"ẦM!"
Một luồng khí thế kinh người bùng lên từ người Vương Tuấn. Linh lực của hắn đột nhiên tăng vọt gấp đôi, ánh sáng xanh trên Thanh Phong Kiếm rực sáng đến chói mắt.
"Huyền Thanh Phá Nguyệt Trảm!"
Hắn dồn hết toàn bộ sức mạnh vào một chiêu cuối cùng. Một vầng trăng khuyết khổng lồ bằng kiếm khí màu xanh biếc được chém ra, mang theo uy năng hủy diệt, lao về phía Lâm Phong. Uy lực của chiêu này đã vượt qua phạm trù Luyện Khí kỳ, gần như đã đạt đến một đòn tấn công của tu sĩ Trúc Cơ!
Cả quảng trường kinh hô. Đòn tấn công này quá mạnh, không ai tin rằng Lâm Phong có thể đỡ được.
Đối mặt với một kích hủy diệt, Lâm Phong lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt ngưng trọng. Hắn biết, chỉ dựa vào Kim Cương Quyết, hắn chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn lặng lẽ lấy chiếc Nghê Lân màu vàng ra, đặt lên trước ngực, ngay dưới lớp áo. Đồng thời, hắn bắt chéo hai tay trước người, không còn che giấu nữa, vận chuyển toàn bộ luồng Hỗn Độn khí dạng lỏng trong đan điền, bao bọc lấy cánh tay.
Vầng trăng kiếm khí khổng lồ cuối cùng cũng đã đến.
"OANH!!!!"
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Ánh sáng xanh chói lòa bao trùm cả võ đài, khiến mọi người phải nheo mắt lại. Trận pháp phòng ngự của võ đài rung chuyển dữ dội, dường như sắp vỡ nát.
Khi ánh sáng tan đi, cảnh tượng trên võ đài hiện ra. Vương Tuấn đứng đó, thở hổn hển, mặt trắng bệch, rõ ràng đã tiêu hao quá độ. Hắn nhìn về phía trung tâm vụ nổ, trên môi là một nụ cười đắc thắng. Hắn tin rằng, không ai có thể sống sót sau một đòn như vậy.
Nhưng nụ cười của hắn nhanh chóng cứng lại.
Từ trong làn khói bụi, một bóng người từ từ đứng thẳng dậy. Quần áo của Lâm Phong đã rách nát, tay áo đã biến thành tro bụi. Khóe miệng hắn có một dòng máu tươi nhỏ xuống. Hắn đã bị thương.
Nhưng, hắn vẫn đứng vững. Đôi mắt hắn vẫn sáng rực, trong đó còn có một ngọn lửa chiến ý hừng hực.
"Không... không thể nào..." Vương Tuấn lẩm bẩm, vẻ mặt không thể tin nổi. Hắn đã dùng cả bí pháp lẫn cấm dược, làm sao có thể...
Lâm Phong lau vết máu trên khóe miệng. Chiếc Nghê Lân trên ngực hắn nóng rực, đã hấp thu hơn bảy phần uy lực của đòn tấn công. Hai phần còn lại, đã bị Hỗn Độn khí của hắn hóa giải. Cú sốc cuối cùng mới khiến hắn bị một chút nội thương.
"Ngươi... còn có lá bài tẩy nào nữa không?" Vương Tuấn hoảng sợ, vội vàng kích hoạt lá "Kim Quang Phù". Một cái khiên ánh sáng màu vàng lập tức bao bọc lấy toàn thân hắn. Hắn nghĩ rằng, chỉ cần phòng thủ, đợi cho Lâm Phong thương thế phát tác, hắn sẽ thắng.
"Đã đến lúc kết thúc rồi," Lâm Phong lạnh lùng nói.
Hắn nhìn cái khiên ánh sáng màu vàng, trong mắt không có chút dao động nào. Hắn từ từ giơ nắm đấm của mình lên. Lần này, hắn không chỉ dùng sức mạnh của Kim Cương Quyết. Hắn bắt đầu rót luồng Hỗn Độn khí dạng lỏng, tinh thuần nhất của mình vào trong đó.
Nắm đấm của hắn không phát sáng, nhưng không gian xung quanh nó dường như bị bóp méo, trở nên mờ ảo.
Rồi, hắn tung một quyền.
Một cú đấm trông rất chậm, rất bình thường, không có khí thế kinh người. Nó cứ lừ lừ tiến tới, mang theo một cảm giác không thể ngăn cản, như một định luật của trời đất.
Nắm đấm chạm vào tấm khiên Kim Quang.
Không có tiếng nổ lớn. Chỉ có một âm thanh "xè xè" kỳ dị, giống như một tảng băng bị đặt lên một miếng sắt nung đỏ.
Tấm khiên Kim Quang, pháp bảo có thể đỡ được một đòn của tu sĩ Trúc Cơ, bắt đầu rung động dữ dội. Ánh sáng vàng của nó nhanh chóng bị một màu xám đen của sự hỗn độn ăn mòn. Nó không vỡ, mà là... tan rã. Tấm khiên cứ như vậy biến thành vô số đốm sáng li ti rồi tiêu tán trong không khí.
Sức mạnh của Hỗn Độn, là sức mạnh của sự phân giải, của sự trở về với cội nguồn!
Vương Tuấn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì nắm đấm đó đã vượt qua lớp phòng ngự cuối cùng, nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực hắn.
Một cái chạm rất nhẹ.
Nhưng cơ thể Vương Tuấn bỗng cứng đờ. Sức mạnh trong người hắn như thủy triều rút đi. Một luồng khí kình bá đạo nhưng vô hình xuyên qua cơ thể hắn, chấn động kinh mạch, đánh tan ý chí chiến đấu cuối cùng của hắn. Đôi mắt hắn trợn trắng, rồi cả người mềm nhũn ra, ngã vật xuống võ đài, bất tỉnh nhân sự.
Im lặng.
Một sự im lặng bao trùm toàn bộ Thiên Huyền Đài. Mấy vạn người, không một ai phát ra tiếng động. Họ chỉ trợn mắt há mồm, nhìn bóng người áo xám đang đứng một mình trên võ đài, khóe miệng còn vương một vệt máu, nhưng lưng lại thẳng tắp như một ngọn giáo chọc trời.
Sau một hồi lâu, Lưu trưởng lão mới tìm lại được giọng nói của mình, âm thanh có chút khàn khàn vì chấn động.
"Trận chung kết kết thúc! Người chiến thắng, quán quân nhóm Nội Môn của Tông Môn Đại Bỉ lần này... là Lâm Phong!"
Lâm Phong thắng rồi. Hắn đã dùng thực lực của chính mình, trước mặt toàn thể môn phái, đánh bại thiên tài nội môn, lật đổ trật tự đã được định sẵn.
Trên đài cao, Vương trưởng lão mặt xám như tro tàn. Đạo Huyền chân nhân trong mắt bùng lên một tia sáng chưa từng có.
Và Tô Thanh Sương, lần đầu tiên, lớp băng giá trên mặt nàng đã xuất hiện một vết rạn không thể che giấu.