Cherreads

Chapter 28 - Chương 28: Đối Diện Dưới Tàng Kinh Các và Giao Ước Mới

Giọng nói lạnh lẽo của Tô Thanh Sương vang lên trong không gian tĩnh lặng của Tàng Kinh Các, tựa như một tiếng sét đánh thẳng vào tâm hồn Lâm Phong. Mỗi một từ nàng nói ra đều là sự thật, một sự thật không thể chối cãi, đập tan bức tường phòng ngự mà hắn đã cố gắng dựng lên.

Hắn chậm rãi quay người lại.

Tô Thanh Sương đứng đó, cách hắn chừng năm bước chân. Nàng vẫn mặc bộ y phục màu trắng đơn giản, nhưng khí chất lại thanh tao, thoát tục như một vị tiên tử không nhiễm bụi trần. Đôi mắt nàng trong vắt, tĩnh lặng, nhưng Lâm Phong có cảm giác như mọi bí mật, mọi suy nghĩ của hắn đều bị đôi mắt đó nhìn thấu. Hắn biết, lời nói dối về "thân thể đặc dị" và "luyện thể" đã không còn tác dụng nữa.

Hắn im lặng. Không phải vì hắn không biết nói gì, mà là vì hắn đang điên cuồng suy tính. Phủ nhận? Vô ích. Nàng chắc chắn đã có đủ bằng chứng và sự quan sát để đưa ra kết luận đó. Chống đối? Càng không thể. Thực lực của nàng sâu không lường được, hắn không có một phần trăm cơ hội nào.

Vậy chỉ còn một con đường.

Sau một hồi im lặng đến ngột ngạt, Lâm Phong hít một hơi thật sâu, ánh mắt phức tạp nhìn thẳng vào Tô Thanh Sương. Hắn cúi đầu, chắp tay, giọng nói có chút khàn khàn.

"Tô sư tỷ, ta nợ tỷ hai lần ân tình. Lần ở Tạp Dịch Viện, lần ở Chấp Sự Đường. Ta sẽ không lừa gạt tỷ nữa."

Hắn đã quyết định. Hắn sẽ đánh cược một lần. Hắn sẽ nói ra một phần sự thật, một phần sự thật được bao bọc cẩn thận, để đổi lấy một sự tin tưởng mong manh.

Tô Thanh Sương không nói gì, đôi mắt nàng vẫn tĩnh lặng, chờ đợi hắn nói tiếp. Nàng giống như một vị quan tòa kiên nhẫn, đang cho bị cáo cơ hội cuối cùng để tự bào chữa.

"Chuyện 'thân thể đặc dị' và 'luyện thể' là thật, nhưng cũng không hoàn toàn là thật," Lâm Phong bắt đầu kể, giọng nói của hắn mang theo một nỗi bi thương không thể che giấu. "Nó không phải là thiên phú, mà là một lời nguyền, một sự thay đổi đến từ một đêm kinh hoàng."

Hắn kể cho nàng nghe về thôn Vong Trần, về cuộc sống của một thiếu niên bình thường. Rồi hắn kể về một đêm mưa bão, một đêm mà cả thôn làng của hắn bị nhấn chìm trong biển lửa, tất cả người thân, bạn bè của hắn đều bị tàn sát một cách dã man. Hắn không nói ai là hung thủ, chỉ mô tả đó là một thế lực vô cùng mạnh mẽ.

"Đêm đó, ta may mắn sống sót trong một căn hầm. Khi ta bò ra từ đống tro tàn, trong sự tuyệt vọng và căm hận đến cùng cực, ta đã tìm thấy một thứ ở trung tâm của ngôi làng... một vật thể lạ, một luồng khí tức màu xám đen cổ xưa."

Lâm Phong nhắm mắt lại, tái hiện lại cảm xúc của đêm đó. "Ta không biết đó là gì. Ta chỉ biết, khi ta sắp chết vì trọng thương, luồng khí tức đó đã chui vào cơ thể ta. Nó không chữa trị cho ta, mà nó... đồng hóa ta. Nó phá vỡ kinh mạch, nghiền nát xương cốt của ta, rồi tái tạo lại chúng theo cách của nó. Quá trình đó đau đớn hơn cả cái chết."

"Khi ta tỉnh lại, cơ thể ta đã hoàn toàn thay đổi. Ta không thể tu luyện linh lực như người thường, nhưng lại có được một sức mạnh kỳ lạ. Sức mạnh đó... có thể phân giải và thôn phệ những loại năng lượng khác. Kim Cương Quyết là thật, ta đã dùng nó để che giấu và định hình cho thứ sức mạnh không rõ nguồn gốc này. Cú đấm phá tan Kim Quang Phù... chính là sức mạnh nguyên bản đó."

Hắn đã kể xong. Một câu chuyện nửa thật nửa giả. Thảm kịch là thật. Sự tồn tại của Hỗn Độn khí là thật. Nhưng hắn đã che giấu đi sự tồn tại của cây sáo trúc và Hỗn Độn Quy Nguyên Quyết, biến nó thành một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, bị động.

Tô Thanh Sương lặng lẽ lắng nghe, từ đầu đến cuối, vẻ mặt nàng không hề thay đổi. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy những ngón tay giấu trong tay áo của nàng đã khẽ siết lại.

Sau một hồi lâu, nàng mới cất tiếng, giọng nói vẫn lạnh như băng, nhưng đã không còn sự sắc bén như trước. "Một luồng khí tức cổ xưa... có thể phân giải năng lượng..."

Nàng lẩm bẩm, dường như đang phân tích từng lời nói của hắn. Câu chuyện này, dù ly kỳ, nhưng lại có thể giải thích một cách hợp lý tất cả những nghi vấn của nàng. Nó giải thích được tại sao hắn không có linh căn, tại sao lại có sức mạnh thể chất kinh người, và tại sao lại có thể tạo ra một cú đấm quỷ dị như vậy.

"Ta tin ngươi," cuối cùng, nàng nói ra ba chữ khiến tim Lâm Phong như ngừng đập.

Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc.

"Bí mật này của ngươi, nếu để cho các trưởng lão biết, đặc biệt là phe cánh của Vương trưởng lão, họ sẽ không tin câu chuyện của ngươi. Họ sẽ chỉ coi ngươi là một tên ma đầu, tìm mọi cách để bắt ngươi lại, mổ xẻ nghiên cứu," Tô Thanh Sương nói tiếp. "Ta sẽ không nói ra."

"Tại sao?" Lâm Phong không nhịn được hỏi.

Tô Thanh Sương quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có những tầng mây trôi lững lờ. "Ta là người bảo lãnh cho ngươi. Ngươi gây ra rắc rối, ta cũng có trách nhiệm. Coi như ta đang tự giải quyết phiền phức của mình."

Nàng dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng nói có một sự phức tạp hiếm thấy. "Hơn nữa... ta cũng muốn biết, một loại sức mạnh chưa từng có trong lịch sử của môn phái, cuối cùng sẽ có thể đi xa đến đâu."

Trong lòng nàng, ngoài sự tò mò của một người cầu đạo, có lẽ còn có một tia đồng cảm mơ hồ với thiếu niên có quá khứ bi thảm trước mặt, một tia cảm xúc mà chính nàng cũng không nhận ra.

"Giao ước của chúng ta bắt đầu từ hôm nay," Tô Thanh Sương quay lại, nhìn thẳng vào mắt Lâm Phong. "Ta giữ bí mật cho ngươi. Ngược lại, ngươi phải nhớ, sức mạnh này là một con dao hai lưỡi. Nó có thể giúp ngươi, cũng có thể hủy diệt ngươi. Trước khi ngươi hoàn toàn khống chế được nó, đừng để bất kỳ người thứ ba nào biết được sự tồn tại của nó."

"Đệ tử đã hiểu," Lâm Phong trịnh trọng đáp. Một tảng đá lớn trong lòng hắn cuối cùng cũng đã được đặt xuống. Hắn đã có được một đồng minh bất đắc dĩ, nhưng lại là một đồng minh mạnh mẽ nhất.

"Ngươi đến đây để tìm thông tin về Thái Cổ Bí Cảnh phải không?" Tô Thanh Sương đột nhiên hỏi.

Lâm Phong gật đầu.

"Đừng tốn công tìm trong những ghi chép thông thường này," nàng nói. "Những gì môn phái công bố chỉ là bề nổi. Đi theo ta."

Nàng dẫn Lâm Phong đi đến một góc khuất nhất ở tầng năm, nơi có một cái giá sách cũ kỹ, phủ đầy bụi, dường như đã rất lâu không có ai chạm đến. Nàng lấy ra một cuộn da thú đã sờn cũ, đưa cho hắn.

"Đây là bút ký của một vị tiền bối đã từng tiến vào bí cảnh từ ba trăm năm trước. Bên trong có ghi lại một vài điều mà trong điển tịch chính thống không có."

Nàng nói tiếp: "Thái Cổ Bí Cảnh, linh khí không phải là thứ quan trọng nhất. Thứ đáng sợ và cũng là cơ duyên lớn nhất bên trong, là 'Thái Cổ Ý Chí' còn sót lại từ thời thượng cổ. Đó là những luồng ý chí, tàn niệm của các sinh vật thần ma thời thái cổ, cực kỳ hung hãn. Nó có thể nghiền nát tâm thần của tu sĩ, nhưng nếu chịu đựng được, sẽ nhận được lợi ích không tưởng."

Ánh mắt nàng nhìn Lâm Phong có thêm một tia sáng. "Luồng khí tức trong người ngươi, có lẽ... sẽ có lợi thế không ngờ đối với loại ý chí này."

Lâm Phong nhận lấy cuộn da thú, trong lòng chấn động. Thông tin này vô cùng quý giá. Nó đã cho hắn một phương hướng chuẩn bị hoàn toàn mới.

"Đa tạ Tô sư tỷ," hắn chân thành nói.

"Không cần," nàng lạnh lùng đáp, rồi quay người rời đi. "Hãy tự lo cho tốt."

Bóng trắng của nàng nhanh chóng khuất sau những dãy kệ sách.

Lâm Phong đứng đó một mình, trong tay là cuộn da thú cũ kỹ. Hắn cảm thấy mối quan hệ giữa mình và vị tiên tử lạnh lùng này đã trở nên vô cùng phức tạp. Đó không còn là sự bảo lãnh đơn thuần, mà đã trở thành một loại giao ước, một sự ràng buộc bởi một bí mật kinh thiên.

Hắn mở cuộn da thú ra. Dòng chữ đầu tiên được viết bằng một loại bút pháp苍劲 (cāngjìng - mạnh mẽ, cổ kính):

"Bí cảnh không phải là đất của Tiên, cũng chẳng phải vực của Ma. Nó là nấm mồ của một thời đại..."

More Chapters