Cherreads

Chapter 152 - Chap 152: Bình yên ll.

Kazuka lật tấm bài gỗ bên trái lên. Đó là tấm bài Lôi, hình tia sét mà Takeshi đã khắc lên, khá xấu nhưng vẫn nhìn được.

Takeshi khá bất ngờ, nhưng cậu đã lật lên lá Thổ. Sét đánh xuống đất sẽ bị phân tán, vậy là đòn này bị vô hiệu hoá, vậy nên không mất điểm.

Vì là bị vô hiệu hoá, vậy nên Kazuka mất lượt và đến lượt Takeshi. Takeshi lật lá ở giữa lên, đó là Hoả.

Kazuka nhanh chóng lật lên lá Thủy, cậu đắc ý cười lớn.

" Chết này."

Nhưng Takeshi đã tính trước, cậu lật lên lá Thổ, Thủy Gặp Thổ liền bị chặn lại. Takeshi khá lo lắng vì Kazuka còn một lá.

Nhưng Kazuka vuốt đầu và lật lá còn lại lên. Đó là Thổ. Mà Hoả thiêu rụi đất khô.

Vậy là Kazuka đã thua.

Takeshi cười lớn.

" Tôi thắng rồi nhá."

Kazuka không phục.

" Chơi lại đi."

Takeshi gật đầu, bỗng đầu cậu nảy ra thứ gì đó.

" Bây giờ như này đi. Ai thua sẽ bị người thắng búng vào tai mười cái."

Kazuka gật đầu không do dự.

Chẳng mấy chốc, cả hai bên tai của họ đỏ lên vì bị búng.

Vì là trò này do họ tự nghĩ nên có chút hạn chết nên có vài điều cần cải thiện.

...

Chuyển đến mấy cô gái...

Airi đang ngồi trước một mặt hồ nhỏ, dưới bóng cây mát. Cô đang khá tự nhiên khi tận hưởng khung cảnh này. Vì là trời nóng, nên cô mặc bộ đồ màu trắng, không còn quần dài mà quần ngắn, tóc cũng buộc cao để gọn gàng hơn.

Lúc này cô có thể nghe được cả tiếng chim hót, tiếng lá xào xạc.

Nhưng có vẻ sự yên bình vị phá tan bởi tiếng lợn rừng rồi. Ayaka phía sau, cô đuổi theo con lợn rừng lớn. Không cầm cung, không dùng năng lượng, chỉ có hai tay hai viên đá.

" Đứng lại."

Cô nghĩ ra cách tập luyện thể lực cho mình, vừa có đồ ăn, vừa tiện. Chưa kể động vật chạy sẽ tìm mọi cách, vậy nên hướng chạy sẽ rất khó đoán, vậy nên mới thử thách.

Airi thở dài một hơi vì mất đi sự yên tĩnh.

-" Chán ghê, bây giờ phải ở cái xó này quả thật chán mà."

Elyssia phía bên kia của hồ, cô đang câu cá. Thực chất không phải câu cho lắm, cô không có lưỡi câu. Vậy nên buộc chút thịt vào một sợi dây, sau đó chớp thời cơ khi cá cắn thì cô giật con cá lên.

Chiếc cần câu được buộc một sợi dây vào thân cây, và được đỡ bởi một cành củi mà cô cắm xuống đất. Cái hồ này có khá ít cá, vậy nên đi ra đây thư giãn là chính.

Xung quanh cô là rất nhiều loài cỏ cây hoa lá, chắc là thảo dược gì đó. Đừng nhìn Elyssia nghiêm túc vậy, thực chất khi chơi lâu rồi cô cũng khá vui tính.

Ai cũng vậy, chỉ cần có ý thức, là sẽ khó hiểu như nhau. Vậy nên không có gì có thể nói trước được, vậy nên đánh giá tính cách của một ai đó là không thể đúng.

Tay cô là một cái chầy, cô đang dã thuốc, hoặc làm thứ gì đó. Liên tiếp đưa các loại lá vào, sau đó lại dã. Mặt cô hiện rõ sự tinh ranh.

-" Phải bẫy được ai đó mới được."

...

Sáng hôm sau, ba cô gái đang chải tóc cho nhau. Cả ba đều có mái tóc dài qua cả mông, riêng Elyssia còn dài hơn một chút.

Bỗng nhiên, một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Bên ngoài, Kazuka đang ho sặc sụa, dưới đất là bình nước bằng gỗ rơi dưới đất. Cậu chạy đi vào rửa miệng mình bằng nước.

" Sao mà cay quá vậy?"

Đó là thứ hỗn hợp của Elyssia làm ra, nó cay hơn ớt nhiều lần. Cô đổ vào bình nước và mong sẽ có ai đó uống phải.

...

Hiện tại đang là tháng 3 năm 7211, mùa hiện tại là mùa hạ.

Cả nhóm đang ngồi trên một căn nhà cây. Kazuka, Aoto, Takeshi, cả ba ngồi trên bàn. Còn ba cô gái ngồi trên giường.

Kazuka lên tiếng bắt đầu cuộc họp.

" Hiện tại chúng ta trốn cũng được vài tháng rồi, vẫn không thấy ai tìm đến. Hay là chúng ra ngoài đi."

Takeshi gật đầu.

" Phải đó."

Airi:" Khó, có khi chúng ta đã trốn trước. Vậy nên mới không tìm được thôi, nhưng tìm có thể vẫn đang tìm."

Kazuka:" Vậy thì tìm mạch hiểm tích đi."

Aoto liếc qua Kazuka.

" Cậu có vẻ khá thích khám phá mạch hiểm tích nhỉ?"

Kazuka:" Khá hứng thú."

Elyssia:" Nhưng mà đi chung quả thật là rất dễ phát hiện. Nếu chiến đấu ở nơi vắng thì hên xui, nhưng nhỡ đâu bị phát hiện thì không ổn đâu."

Ayaka:" Nhưng mà bị phát hiện thì cũng chưa chắc đó là nhóm săn lùng của tộc nào mà, chúng ta vẫn có thể tung hoành ở một mức nào đó."

Airi:" Nếu vậy thì chúng ta sẽ để Kazuka đi trinh sát đi, đi thật xa và tìm nơi nào ổn nhất. Có thể là ngôi làng nhỏ hay lớn, như vậy sẽ hợp lý hơn."

" Nếu cả sáu người đi chung, chúng ta sẽ bị phát hiện và nhận ra ngay."

Takeshi:" Để tôi đi thì hơn, nếu gặp nguy hiểm thì tôi trốn xuống lòng đất để chạy, Kazuka sẽ chạy khó hơn tôi."

Aoto gật đầu.

" Hợp lý đấy."

Airi thở dài. Cô cũng muốn đi, nhưng an toàn vẫn là trên hết. Vậy nên cô khá lo lắng nếu gặp chuyện.

" Vậy quyết như thế đi."

Kazuka im lặng, cậu muốn đi nhưng cậu biết mình không có khả năng thoát thân bằng Takeshi nên đành để cho Takeshi vậy.

...

Thế giới này ở bên ngoài rất nguy hiểm, nhưng đôi khi cũng an toàn. Sinh ra mà có sức mạnh thường được trọng dụng rất cao, nhưng nếu sinh ra mà không có gì thì chỉ có thể cố gắng gấp trăm lần mà thôi.

Tài năng là thứ cần được kiểm chứng, giống như việc một người sinh ra đã có cơ thể rất linh hoạt, né tránh và phản công rất hợp lý, nhưng có những người lại làm nó rất hậu đậu. Đó là tài năng bẩm sinh, nhưng những thứ đó đều có thể nhờ vào tập luyện mà thăng tiến, nhưng có những cái thì không thể.

Sinh ra mà có tài năng, đó là điều tốt đẹp.

Nhưng sinh ra mà có quyền năng, đó mới là đặc biệt. Giống như Ayaka và Takeshi vậy, Takeshi sinh ra và có quyền năng của thổ nguyên tố, trong khi Ayaka lại không hề có gì. Điều này chính là bất lợi rất lớn trong chiến đấu, kém linh hoạt hơn khi chiến đấu chỉ có một màu, trong khi Takeshi có thổ nguyên tố.

Mặc dù là vậy, nhưng điều này cũng là một điều tốt. Có quyền năng, thì cần phải cố gắng hơn. Trong khi Ayaka chỉ cần tập trung vào một thứ, trong khi Takeshi phải tập trung vào những thứ khác và thổ nguyên.

Nói là vậy, nhưng chung quy có quyền năng vẫn là một lợi thế cực lớn. Nếu Takeshi và Ayaka cùng xin tới một toà thành và muốn vào quân đội, chắc chắn Takeshi sẽ được chọn rồi.

Chiến đấu tại thế giới này cũng rất căng thẳng. Sẽ không có chuyện thở dễ dàng đâu, chỉ có những luồng suy nghĩ của những kẻ thông minh nhanh như điện và phân tích, không có chuyện phản ứng cảm xúc gì cả. 

Sơ hở là nhận đòn tấn công của kẻ địch ngay, và nếu vị trúng đòn, sẽ là lúc đối thủ tận dụng cơ hội mà liên tiếp tấn công, vậy nên phản xạ rất quan trọng.

Ví dụ đơn giản. Nếu là một người thường, đang đi trên đường, bỗng có một con chó áp sát lại gần một cách rất chậm rãi và tỏ ra thân thiện. Bỗng nhiên nó mở miệng và cắn tới cánh tay, chắc chắn rồi, lúc này chúng ta không có chuyện phản ứng thông qua biểu cảm khuôn mặt, đầu chúng ta lập tức biết được nó muốn cắn và lập tức rụt tay lại theo phản xạ trong khi trong đầu chưa hề có một suy nghĩ nào. Đó gọi là phản xạ theo bản năng, và trong thế giới này cũng vậy. Phản xạ theo bản năng ai cũng vậy thôi, chỉ có thể tập luyện với những thứ buộc phải phản xạ tương tự mới tốt hơn được.

Vậy nên cả nhóm luôn cố gắng tập luyện để mạnh hơn, đó cũng là lý do Kazuka và Takeshi thường không ngồi ấm chỗ, họ thích vận động hơn so với ngồi im.

...

Vậy là Takeshi đã lên đường và đi tìm nơi nào an toàn cho cả nhóm đi. Và trước khi đi, Kazuka đã dặn Takeshi có thể tìm được mạch hiểm tích thì càng tốt.

Hiện tại, họ muốn tự do lắm, nhưng tình cảnh lại không cho phép. Tạm thời vẫn sẽ đi, nhưng không làm gì quá lộ liễu để tránh bị lộ diện, có rất nhiều cách để tìm, vậy nên chỉ có thể làm mọi thứ kín kẽ nhất và cầu mong sẽ không bị tìm ra mà thôi.

Ngay từ ban đầu, nhìn thôi cũng biết họ chỉ muốn đi khắp nơi. Chẳng cần biết là nơi nào? Quốc gia, thành, ngôi làng,... Tất cả đều được, họ chỉ đơn giản là không muốn ở yên một chỗ mà thôi.

...

Kazuka ngồi trên đỉnh ngọn cây và nhìn về phía xa xăm. Gần đây cũng có khá nhiều chuyện xảy ra, làm cậu cũng quên đi gia đình trước đó của mình, chỉ mong rằng họ an toàn mà thôi.

" Chán thật."

Bỗng Elyssia bước tới và ngồi bên cạnh Kazuka.

" Làm gì vậy? Ngắm trời à?"

Kazuka quay qua, cậu cũng không biết nói gì.

" Có thể nói là vậy."

Elyssia mỉm cười, ánh mắt đưa về phía xa.

Kazuka bỗng nảy lên một sự tò mò ngẫu hứng trong đầu.

" Đi cùng mọi người như này, cậu thấy sao?"

Elyssia tỏ ra suy ngẫm một chút.

" Khá vui, với lại nơi duy nhất tôi có thể đến là các cậu. Vậy nên tôi rất trân trọng đó."

Kazuka có chút bất ngờ khi Elyssia nói khá thoải mái.

" Ra vậy, vậy chỉ đi lang thang như này cậu thấy sao?"

Elyssia lắc đầu:" Không sao, tôi cũng chưa có đi đâu bao giờ, vậy nên đi ra ngoài mở mang tầm mắt cũng được."

Đôi khi, tìm được người trung sở thích với mình rất khó. Tuy họ có những lý do riêng và đi cùng ban đầu, nhưng rồi may thay những lý do đấy lại chính là thứ giữ họ và đi cùng với mọi người. Đây đúng là định mệnh mà.

Sáu người, không quen biết, hoàn cảnh xô đẩy mà đến gần nhau, dần dần đi cùng nhau mà chẳng hề suy nghĩ nhiều. 

Việc tìm được một người cùng chung một sở thích, hay một thứ gì đó quả thật rất khó. Nhưng không phải là không thể, trong khi đó cái nhóm này lại có tới sáu người cùng muốn khám phá thế giới bên ngoài, mặc dù vẫn có vài chỗ riêng, nhưng nhìn sơ qua là thấy.

Người thì chỉ đơn giản là thích, một câu hứa, hoàn cành, không có mục tiêu, buộc phải đi cùng. Vậy mà đã dần hoà vào nhau lúc nào không hay rồi. Khi họ gặp nhau, họ quả thật thông minh, nhưng họ vẫn chỉ là những đứa nhóc mới bước ra bên ngoài cho dù là mạnh đến đâu. Chính vì là những thiếu niên, vậy nên bị đồng hoá với một thứ gì đó quả thật rất dễ dàng, nhưng may thay đều là người tốt gặp nhau.

More Chapters