Cherreads

Chapter 151 - Chap 151: Yên bình l.

Vậy là cô đã biết thêm khả năng số 9. 

Bỗng nhiên Airi khá bất ngờ, thanh kiếm hấp thụ năng lượng và sáng hơn. Cô mở mắt lớn bất ngờ, cô vừa nghĩ ra thêm.

-" ồ, ra là vậy, nó hấp thụ năng lượng bên ngoài. Nếu vậy từ trước tới nay mình chưa thấy nó hấp thụ năng lượng là vì mình là chủ nhân mới, chưa cho nó hấp thụ năng lượng bên ngoài nên vậy. Bây giờ mình giống như là mở khoá vậy, trước kia khi chiến đấu nó không hấp thụ năng lượng, nhưng bây giờ thì có."

-" Như vậy quả thật rất mạnh, có thanh kiếm này trong tay. Nó giúp mình tung đòn mạnh hơn, chưa kể cảm giác mình điều khiển năng lượng dễ dàng hơn, như vậy tung các nhát chém năng lượng cũng không cần tung quá nhiều, như vậy sẽ tiết kiệm được năng lượng đó chứ."

-" Quả thật kiếm cổ có khác, khả năng mạnh thật."

Thực ra thanh kiếm này vẫn còn một vài khả năng mà trong sách không hề nhắc tới. Nhưng nó đã theo chủ nhân của thanh kiếm xuống đất rồi, chỉ mong một ngày Airi có thể khác phá ra khả năng thứ 11, hoặc nếu có nhiều hơn 11 khả năng thì tuyệt.

Hiện giờ cả nhóm cũng sắp tới mười tám tuổi rồi, có người thì chỉ còn vài tháng nữa thôi. Chỉ còn mỗi Kazuka là mười sáu tuổi, kém mọi người hai tuổi.

Nhưng môi trường quyết định tính cách. Đi cùng mọi người lâu, cậu cũng không còn trẻ con nữa rồi.

Airi cầm lấy một chút tóc mình, mái tóc dài màu hồng nhạt có thể nhìn nhầm thành màu trắng. Khi đứng, tóc của cô quả thật là dài qua cả mông, điều này khiến cô chiến đấu khá bất tiện.

-" Mình có nên cắt tóc đi một chút không nhỉ? Dài quá, chiến đấu cứ lắc lư khó chịu quá."

-" Nhưng mà tóc Elyssia còn dài hơn tóc mình nữa, cậu ấy không thấy khó chịu à?"

-" Giờ mình tết tóc lại thì như mang theo cái dây thừng lớn sau đầu vậy. Nhưng buộc không thôi thì vẫn thấy hơi không ổn."

...

Một tháng sau...

Tuy cả nhóm có nhà dưới lòng đất, nhưng hầu hết không ai muốn ở dưới đó cả. Hiện tại đang là mùa hạ, vậy nên bên dưới vẫn khá nóng so với bên trên.

Hiện tại vẫn đang sống khá thanh bình, mọi người cũng thả lỏng hơn so với trước.

Vậy nên Aoto, Kazuka và Takeshi. Ba người họ nghĩ ra ý tưởng khác, đó là sống trên cây. Vậy nên họ đã đan xen giữa tập luyện và làm việc.

Tập luyện từ sáng tới trưa, sau đó bắt đầu làm. 

Chẳng bấy lâu sau đó, họ cũng đã hoàn thành xong sáu ngôi nhà trên cây của sáu người họ.

Trước đó khá lâu, các nơi trên khắp thế giới đã bước vào ngày lễ lớn nhất năm. Đó là năm cũ trôi qua, năm mới lại đến, là ngày Tết. 

Không khí tưng bừng, dòng người tấp nập. Tiếng cười vang vọng.

Trong khi đó cả nhóm lại đang trốn truo trốn nủi trong rừng, cầu mong sẽ không ai tìm thấy họ.

Aoto bay lượn trên trời, hai đôi cánh lớn và dài của tinh linh đập rất nhanh để nâng cậu lên và chuyển hướng, tăng tốc. Hai đôi cánh có màu xanh lá cây, trong suốt và hoa văn uốn lượn trên cánh, giống như là cánh của chuồn chuồn vậy. Và đương nhiên khi mọc cánh sau lưng, cái áo của cậu bị thủng bốn cái lỗ rồi, nhưng cái lỗ không quá lớn, chỉ vừa đủ để nhét ngón tay cái vào thôi. Elyssia thì khác, cô có bộ giáp tự động lành lại, khi cô bung cánh của mình ra. Bộ giáp sẽ ôm sát lấy đôi cánh, khi hai đôi cánh biến mất thì bộ giáp cũng lành lại.

Nhìn ngắm thế giới ở trên cao luôn là một điều cực kì thú vị và hưng phấn. Trong tầm mắt cậu, một màu của những tán lá cây chụm vào nhau và kéo dài cho tới cuối tầm mắt. Ánh mặt trời chói chang chiếu sáng muôn nơi, càng làm đôi cánh của cậu thêm chút màu sắc.

Bay lên đỉnh của một ngọn cây, là ngọn cây của những cái cây to lớn mà mọi người trồng. Cậu lượn một vòng trên đỉnh ngọn cây, vẻ mặt thản nhiên ngắm nhìn xung quanh. Rồi cậu từ từ đáp xuống một cành cây lớn, phía trước mặt cậu là một cánh cửa gỗ, còn có cửa sổ nữa. Đây chính là ngôi nhà trên cây của mọi người làm.

Bước tới và mở cánh cửa ra, không gian bên trong khá bé. Có một chiếc giường gỗ, một cái tủ và một bàn uống nước khá bé, nếu sáu người họ ngồi thì hơi chật chội thật.

Kazuka và Takeshi đang ngồi uống trà. Kazuka ho sặc sụa vì trà quá khó uống.

Cánh của Aoto biến mất sau lưng, cậu bước tới ghế và ngồi xuống.

" Chán ghê."

Takeshi rót trà cho Aoto.

" Chán thì biết làm gì bây giờ?"

Trà này của mọi người là vô tình gặp trong rừng, nên nhổ vài cây về trồng, chứ Airi không có mua trà mang theo.

Kazuka hết ho, cậu rót cốc nước và uống "ừng ừng" và kêu lên một tiếng sau khi uống xong.

" Hay là chúng ta đi tìm cái mạch hiểm tích nào để khám phá đi."

Aoto thở dài, tựa người vào ghế và ngửa mặt lên trời.

" Tìm ở đây được cơ chứ? Có thì cũng có quân đội các nơi chiếm rồi. Tìm Mạch hiểm tích chưa ai tới là rất khó, hầu hết tìm được là may mắn đó, mặc dù có vài cách tìm nhưng hên xui lắm."

Kazuka chỉ tay qua Takeshi.

" Nhưng Takeshi có thể chui xuống dưới đất mà. Cậu thử chui xuống và tìm đi."

Takeshi bình thản.

" Cũng được đó."

Aoto nhấp một ngụm trà cho đỡ khô môi.

" Đi khám phá mạch hiểm tích nguy hiểm lắm, sơ hở là toi mạng đó."

Kazuka mặt hiện rõ sự chán nản.

" Nhưng mà chúng ta toả năng lượng ra và giò xét, bao quát phạm vi lớn thì khó mà gặp nguy hiểm. Cho dù dưới đất có bẫy, nhưng năng lượng chúng ta chui vào các khe nhỏ thì cũng có thể biết đâu là bẫy mà."

Aoto thở dài, cậu cũng lười giải thích do cậu cũng đang uể oải.

" Nếu đơn giản vậy thì đã không có người chết khi đi khám phá mạch hiểm tích rồi."

" Có những cái bẫy mà năng lượng chúng ta không thể bao quát, hay là những cái bẫy ép buộc chúng ta phải rơi vào thì sao? Chưa kể còn có quái vật lớn sống trong đó nữa."

" Nói chung là nguy hiểm lắm, bao giờ các cậu chém một nhát mà cắt phăng luôn ngọn núi thì chúng ta đi. Giờ ở nhà cho lành."

" Tôi biết là tập luyện như này khá lâu, chiến đấu là cách tập luyện tốt nhất. Nhưng chúng ta tập luyện với nhau lại không thể dùng hết sức, vậy nên cũng khó. Nhưng chậm mà chắc, nếu cảm thấy mình tiến bộ lâu thì các cậu nên học cánh điều khiển năng lượng đi."

Aoto đưa bàn tay ra phía bên ngoài, hiện cánh cửa đang mở. Từ lòng bàn tay phóng ra một cột năng lượng màu xanh lá cây là màu năng lượng của cậu. 

Aoto bình thản nói:

" Đó, bao giờ các cậu làm được như vậy đi. Nhớ là phóng năng lượng từ tay, Kazuka phóng từ miệng hay chỗ khác, đó đều là cậu phải tụ năng lượng sau đó mới phóng ra bên ngoài được."

" Trong khi tôi và Elyssia có thể thản nhiên phóng ra bên ngoài này."

Kazuka và Takeshi khá bất ngờ, nhưng mặt thì vẫn chán.

Kazuka:" vậy tập luyện cái này lâu không?"

Aoto xoay người đứng dậy và nhảy lên giường vì thấy lưng hơi mỏi.

" Đương nhiên là lâu rồi, đơn giản thì đã không phân biệt làm gì."

Có vẻ như cái nhóm này đang dần giống nhau rồi, trước khi nói thì ho một tiếng, lúc chán thì lại thở dài.

Takeshi thở dài một tiếng.

" Haiz, nhưng mà tôi vẫn muốn tìm mạch hiểm tích hơn."

Kazuka quay qua Aoto đang nằm trên giường đắp chăn và nhắm mắt lại.

" Vậy không có gì khác thú vị hơn à? Tập luyện cái cậu vừa bảo thì bọn tôi sẽ tập luyện."

Aoto đang nhắm mắt nhưng vẫn nghe.

" Các cậu gần đây tập luyện cũng mạnh hơn nhiều rồi, cứ vậy mà phát huy đi."

" Điều khiển năng lượng tốt hơn là cách tốt nhất. Cậu bị thương, cậu điều khiển năng lượng tốt hơn đối thủ như vậy là hồi phục nhanh hơn, cậu sẽ chiếm được nhiều lợi thế."

" Cậu điều khiển năng lượng tốt, cậu dùng nó dễ dàng hơn. Đối thủ và cậu cùng tạo ra quả cầu năng lượng, hai bên có cửa năng lượng ngang nhau. Nhưng khả năng của cậu vượt trội hơn, cậu sẽ hình thành quả cầu năng lượng nhanh hơn."

" Nói chung cứ tập luyện đi, có khi đang yên bình như này lại có sóng lớn thì mệt. Các cậu quên nhóm mình đen lắm à?"

Kazuka và Takeshi biết, nhưng cả hai vẫn khá chán. Họ tập luyện với nhau đến quá quen thuộc rồi.

Takeshi giọng yếu ớt chán nản:

" Chết tiệt mà, sao khiu rừng này không có con quái vật nào vậy? Toàn mấy con thú đơn thuần thôi."

Aoto vẫn nhắm mắt nói:

" Ai mà biết được, có khi chúng ta lại đang ở trong địa bàn của một con quái vật nào đó cực lớn mà không con quái vật nào dám lại gần, mấy con thú có thể là không biết mà thôi."

" Các cậu đi hỏi Ayaka ý. Cậu ấy từng sống trong rừng đó, có khi khu vực quanh đây cậu ấy nắm toàn bộ trong lòng bàn tay rồi."

Kazuka:" Lười thế nhờ."

Bỗng Takeshi như nhớ ra, cậu chạy tới tủ và lấy ra một vài tấm thể gỗ và một cái xúc xắc.

" Chơi chút không?"

Kazuka tò mò hiện rõ.

" Chơi gì thế?"

Trong tay Takeshi là mười tấm thể gỗ, được khắc lên một mặt là các nguyên tố khác nhau. Là Thủy, Thổ, Hoả, Phong, Lôi. Đặt xuống bàn và quay người đi lấy một cái bàn gỗ.

" Tôi vừa nghĩ ra đó, chúng ta chơi thử xem."

Kazuka vẫn không hiểu nhưng cũng gật gù.

" Ồ...ồ."

Takeshi đưa cho Kazuka năm thẻ bài gỗ, hình chữ nhật. Hai bên đều có năm lá bài và đều là năm nguyên tố.

" Bi giờ như thế này nhá. Chúng ta sẽ chơi, trong năm lá thì chọn ra ba lá, sau đó úp xuống. Chúng ta sẽ quyết định xem ai chơi trước bằng xúc xắc."

" Ai chơi trước thì lật một tấm bài gỗ bất kì lên, ví dụ tôi lật là tấm bài Hoả."

" Sau đó đến lượt cậu, cậu sẽ lật một tấm lên. Ví dụ đó là tấm Thủy, vậy là Thủy khắc Hoả, tôi thua. Nếu cậu lật đó là Phong, thì sẽ rắc rối hơn."

" Phong sẽ thổi khiến lửa lớn hơn. Quên không nhắc là chúng ta sẽ có 3 điểm, tượng trưng cho 3 lần thua. Nhưng vì cậu tôi là tấm bài Hoả, cậu là Phong. Phong thổi lửa khiến lửa mạnh hơn, tôi sẽ thắng và trừ của cậu hai điểm, vì lửa mạnh hơn mà."

" Nhưng nếu lúc này cậu lại có lá bài Thủy, như vậy tôi sẽ thua vì Thủy khắc Hoả."

" Hiểu chưa?"

Kazuka vuốt cằm.

" Tạm thời thì hiểu đó."

" Vậy còn nếu Thổ gặp Hoả thì sao?"

Takeshi:" Thì Hoả sẽ thiêu rụi đất khô là Thổ, vậy nên Hoả thắng."

Kazuka gật gù.

" Ra vậy, tạm hiểu rồi đó."

Takeshi và Kazuka nhanh chóng bốc cho mình ba tấm bài gỗ và úp xuống cái rãnh mà Takeshi làm để đặt tấm bài vào.

Takeshi tung xúc xắc.

" Chẵn là tôi, lẻ là cậu."

Xúc xắc rơi xuống, đó là số năm. Tức là lẻ, và lẻ là Kazuka sẽ đi trước."

Kazuka im lặng, nhìn ba tấm bài gỗ.

-" Nếu bây giờ mà tấn công trước sẽ khá khó mất lợi thế. Mình thấy cũng khá khó."

More Chapters