Cherreads

Chapter 156 - Chap 156: Người tí hon l.

Takeshi đang đi bộ trong khu rừng không mấy rậm rạp, ngước nhìn xung quanh, vẻ mặt có chút chán nản.

" Trời ơi, biết vậy mình từ chối quá. Đi ra ngoài như này lang thang, tìm một nơi để mọi người đến nhưng mà tìm đâu ra cơ chứ? Lang thang chán quá."

Cảm thấy tìm mãi không có tiến triển, Takeshi muốn nhìn từ trên cao xuống và quan sát.

Dưới chân cậu, một tụ đất nhỏ vừa đủ cho cậu đứng liền bay lên và đưa cậu đang đứng trên tụ đất và bay lên. Takeshi chống tay hai bên hông và nheo mắt lại nhìn xung quanh.

-" Cảm giác trên không dù tập luyện rồi nhưng thấy vẫn lạ lẫm quá."

" Xem ra phía trước không có ngôi làng nào rồi."

Trong tầm mắt cậu chỉ có cây và cây, một màu xanh của lá trải dài cho tới cuối tầm mắt. Cảm thấy khá thất vọng, cậu ở trên tụ đất và tiếp tục bay đi, tốc độ nhanh hơn chạy thông thường một chút.

Sau khi đi mãi, đi mãi, vậy mà chẳng có cái gì. Takeshi nhảy xuống dưới và tiếp tục đi bộ, nhưng không may, cậu đã giẫm phải một thứ gì đó.

Phía dưới chân cậu, nơi cậu giẫm. Một toán người tí hon đang chạy như chạy loạn, những ngôi nhà của chúng là những gồ đất bé xíu. Tụ đất mà trước đó khi Takeshi nhảy xuống, cậu cũng để cho tụ đất đó rơi và không may đã rơi trúng bức tường thành của ngôi làng tí hon này.

Bức tường thành cao bằng một gang tay của Takeshi, chân cậu bước ngay bên cạnh tại nơi tường thành bị phá hủy, chân cậu cũng giẫm nát một mảng tường thành. Bức tường thành chỉ là đá được dùng đất trộn với chút nước và xếp lên.

Tiếng hét của những người tí hon còn bé hơn tiếng chuột kêu nữa. Tai Takeshi khá tốt nên đã chú ý và cúi xuống.

Takeshi mở to mắt vì bất ngờ, cậu chưa từng gặp người tí hon bao giờ, chỉ có thể gặp trong sách mà thôi nhưng sách ở đây là truyện cổ tích về mấy tình yêu của người tí hon.

Takeshi cúi xuống muốn nhìn rõ hơn, các người tí hon đang chạy toán loạn trong ngôi làng bé và ép sát nhau vào tường. Tình cờ thay, tụ đất của Takeshi và chân của Takeshi đều giẫm nát hai nối ra của ngôi làng tí hon này khiến cho họ không có đường ra và áp sát vào tường đầy sợ hãi.

-" T-Thật...sao? Người tí hon thật này? Là hên chắc luôn."

Các người tí hon, ai lấy đều có trang phục rất thô, nhưng cũng rất giống con người. Có người tí hon còn bế theo cả con, binh lính của người tí hon còn đang run sợ mà đứng lặng nhìn lên Takeshi đang áp sát lại gần và muốn nhìn rõ hơn.

Bỗng nhiên, từ đám người tí hon, chỗ này rơi vào khoảng hơn hai trăm người tí hon mà thôi. Một người tí hon đang chống gậy bước tới, tóc chưa bạc hẳn, nhưng có vẻ là trưởng làng, ông ấy ngẩng cao đầu và nói lớn:

" Hỡi người khổng lồ, ngươi muốn gì có thể nói với chúng tôi, xin hãy để chúng tôn yên."

Takeshi khó mà nghe rõ, cậu đang khá sốc vì thấy người tí hon, biết rằng người tí hon già kia đang muốn nói gì, nhưng cậu không nghe được. Bèn cúi sát xuống.

" Hả?"

Trưởng làng người tí hon khi thấy Takeshi áp gần tai thấp xuống, lòng hạ bớt vì cảm thấy Takeshi chắc hẳn không muốn làm gì. Ông can đảm bước lại gần tai của Takeshi và muốn nói.

Các người tí hon khác đứng phía sau hiện rõ vẻ lo lắng mà gọi lại:

" Trưởng làng...ngài đừng đi, nguy hiểm lắm."

" Trưởng làng."

" Quay lại đi trưởng làng."

Ông không quan tâm mà bước tới, ánh mắt quyết tâm sáng lên, hai tay đặt trước miệng và gào lớn:

" Hỡi người khổng lồ vĩ đại, xin ngài hãy nói yêu cầu, bọn ta sẽ đáp ứng, xin đừng làm hại nơi này."

Takeshi ánh mắt hứng thú hiện rõ mà ngẩng đầu lên nhìn xuống, cậu đang quỳ dưới đất.

-" Là người tí hon, không biết mang họ về cho mọi người sẽ như nào nhỉ?"

Takeshi bèn trả lời:" Được."

Cậu đứng dậy ra lùi lại, mặc dù thành bị tàn phá nhưng may mắn là không có người tí hon nào chết.

Khi thầy Takeshi lùi lại, các người tí hon vui mừng khôn xiết mà ôm lấy nhau, tung hô tên trưởng làng.

Lùi khỏi phạm vi của làng, Takeshi quỳ xuống và áp sát lại gần, ánh mắt đầy thích thú.

" Tại sao các ngươi lại ở đây?"

Nói xong, cậu bèn áp sát tai xuống và đón chờ câu trả lời tiếp theo.

Trưởng làng cũng đành trả lời, không còn cách nào khác:

" Đây là nhà của bọn ta."

Takeshi đáp lại, hiện rõ vẻ hứng thú và tò mò:" Vậy nơi đây có nguy hiểm không?"

Trưởng làng cũng chỉ biết trả lời, bởi vì chỉ cần một cái vung chân có thể giết hết người tí hon rồi:

" Có, bọn ta ở đây thường phải đối đầu với một tổ kiến ở phía xa."

Nghe xong, Takeshi cũng cười trong lòng khi khó khăn của họ lại là bầy kiến, mắt cậu đảo một vòng, rồi muốn những người tí hon này.

" Vậy các ngươi có muốn đi cùng ta không? Ta sẽ tạo cho các ngươi ngôi nhà mới."

Trưởng làng già hiện rõ vẻ suy tư. Ông ấy biết rằng nếu từ chối, không biết tâm trạng của Takeshi có nổi giận và phá hủy ngôi làng này không, nhưng nếu đồng ý thì liệu rằng có an toàn hay không.

Cười gượng khó xử, ông ta biết khó mà trì trệ bởi vì Takeshi mạnh hơn gấp nhiều lần, nếu làm vậy cũng không ổn.

Phía sau, người dân của ngôi làng ai lấy đều hoảng sợ, tiếng bàn tán, người thì đồng ý, người thì phân tích, nhưng điểm chung là họ đều không muốn đi, nhưng nếu đi thì có thể sẽ chết.

Tiếng khóc của những đứa trẻ con trong làng tí hon đang đồng thanh mà khóc.

Trưởng làng ngoái lại, ánh mắt trùng xuống và quay đi. Ông ấy thấy mọi người như vậy thì chắc chắn sẽ khó mà đưa ra quyết định, nên ông đành chọn thay cho cả làng và phân tích tốt nhất trong đầu.

" Vậy người khổng lồ vĩ đại muốn đi đâu?"

Takeshi lúc này không khác gì cơn ác mộng của họ và họ đã hình dung ra tương lai mờ mịt của chính mình.

Cậu vui mừng và cười lớn, tay cậu đặt xuống mặt đất và nhâng tay lên. Khoảng đất lớn khoảng hơn một bước chân được bay lên. Toàn bộ người tí hon đều ngã khắp nơi trước rung động lớn. 

Trưởng làng chỉ có thể đánh liều mà cố gắng nói:

" Xin ngài hãy bình tĩnh, bọn ta sẽ phục tùng vô điều kiện."

Takeshi không nghe rõ, cậu mỉm cười và cúi xuống. 

" Đừng lo, ta sẽ đưa các ngươi đi. Chớ sợ đó."

Bỗng nhiên, đất bên dưới bay lên và bao bọc lấy khoảng đất, cứ như vậy mà được bọc thành hình cầu.

-" Tuyệt vời, chắc mọi người sẽ hứng thú cho mà xem."

" Các ngươi chịu tối chút nhé."

Khoảng đất dưới chân cứ vậy mà bay lên, nâng cơ thể cậu lên trên cao, bay cùng ngay bên phải là quả cầu đất được cậu bao phủ lại. Takeshi hướng ngược lại và quay về, vẻ hào hứng hiện rõ.

...

Chuyển đến nơi năm người còn lại...

Airi và Aoto cùng Ayaka đang ngồi tại một cái bàn gỗ, tán lá dày được đả thông những lỗ để ánh sáng từ phía trên chiếu xuống khi nơi đây những tán cây mà họ trồng vô cùng lớn. Cả ba đang ngồi thưởng thức trà, trà không ngon lắm nhưng uống cũng tạm ổn.

Trên bàn là sáu cái chén, ba cái đựng trà của Airi, Aoto và Ayaka. Ở bên cạnh là một đĩa quả dại màu đỏ.

Aoto tay có một bốc quả dại và ăn một quả. Mặt cậu nhăn lại vì độ chua của nó, nhưng có vẻ quả này ăn khá bon mồm nên Aoto ăn khá hao, cậu liếc nhìn ra phía Kazuka và Elyssia đang đấu tập.

Cả Ayaka Airi và Aoto trên người vẫn còn mồ hôi, có vẻ vừa tập luyện xong.

Airi nhấp một ngụm trà.

" Trông Kazuka tiến bộ quá nhỉ?"

Ayaka:" Ừm, cậu ấy càng ngày càng linh hoạt."

Aoto chỉ tay về phía trận đấu tập.

" Nhìn xem, cậu ấy tấn công rất cuồng bạo, nhưng phản xạ vẫn rất nhanh. Kiểu đánh giáp lá cà này đúng là tạo sức ép lớn mà. Chưa kể còn rất nhạy bén, tấn công liên tiếp bằng chân và tay, đầu, vậy mà lúc bị trả đòn vẫn né được."

Cậu gật gù cảm thán, trong khi tay vẫn đáp quả dại vào trong miệng:

" Rất linh hoạt."

Kazuka liên tiếp ra các đòn tấn công, nhưng Elyssia cũng liên tiếp đỡ và trả đòn. Họ chỉ tập luyện đơn thuần không dùng năng lượng, nhỡ đâu đang đánh tập mà bùng phát năng lượng lớn thì họ sẽ cảm nhận được và lao tới ngay, dù gì an toàn vẫn tốt hơn.

Hãy thử xem các hành động của Kazuka khi chiến đấu, nhìn thì rất chậm, nhưng thực tế thì nhanh vô cùng.

Tay phải Kazuka vung mạnh thanh kiếm từ trên xuống.

Keng!! Hai thanh kiếm không có năng lượng bao phủ, vậy nên âm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên rất rõ.

Elyssia chắn ngang lên và đỡ lấy đòn chém.

Ngay sau khi hai thanh kiếm vừa chạm vào nhau. Kazuka vung chân trái và đá tới hướng vào sườn Elyssia. Nhưng Elyssia đã bắt được chân Kazuka, ngăn chặn đòn đá hiểm vào sườn.

Lập tức Kazuka xoay người, thanh kiếm kéo về. Người cậu xoay một vòng trong khi chân trái vẫn bị tay phải Elyssia dữ. Một cú đá xoay được tung ra, chân phải cậu hướng thẳng tới mặt Elyssia. Cùng lúc đó, tay phải cầm kiếm đâm ngược về phía sau và hướng tới ngực Elyssia.

Nhưng vì là tập luyện, nên Elyssia cũng nhường, tay trái cô đập mạnh vào chân trái đang được cô cầm.

Kazuka kêu " oái" một tiếng và rơi xuống. Hai tay chống xuống mặt đất, chân phải đạp ngược lên, đồng thời chân trái xoay xoay cũng thoát khỏi tay phải của Elyssia.

Cô ửa người lại và né đi đòn đạp thẳng mặt. Thấy bị trượt, hai tay cậu co lại như là hai chân đang nhún và bật tiếp về phía trước và chân trái và phải cùng đạp tới lần nữa. Nhưng vì là trước đó Elyssia đã giữ khoảng cách, vậy nên cô vung chân và đạp tới bụng của Kazuka.

Nghe thì đoạn hành động rất dài, nhưng thực chất chỉ diễn ra trong khoảng thời gian cực ngắn.

Trong một trận chiến, nhiều khi khó mà thấy chuyển động của đối phương mà chỉ thấy hư ảnh mờ bởi vì tốc độ ra đòn quá nhanh, nhưng phản xạ biết có nguy hiểm sẽ ngay lập tức tìm cách phản công, dù là đưa tay tới hoặc lùi lại đi nữa. Khi chiến đấu các chuỗi hành động như vậy diễn ra rất thường xuyên.

Trong lần Mythyr đấu với Kazuka cũng vậy, tuy các chuỗi hành động hơi ít nhưng như vậy cũng khá nguy hiểm rồi, còn chủ yếu Mythyr thường giữ khoảng cách và dùng thổ nguyên tố khiến cho Kazuka tránh né rất mệt.

More Chapters