Cherreads

Chapter 3 - Chương 3: AN DƯƠNG VƯƠNG: NỎ THẦN VÀ MÁU NƯỚC (King An Dương Vương: The Magic Crossbow and the Blood of the Nation)

Trải qua mười tám đời Hùng Vương, nước Văn Lang yên bình. Đến đời vua Thục Phán, dòng máu rồng tiên lại sục sôi. Ngài đem quân đánh tan Tần xâm lược, lập nên nước Âu Lạc, đóng đô ở vùng trung châu phì nhiêu, nơi đất và trời hòa nhau và nơi đó dựng nên Thành Cổ Loa.

Một đêm, khi trời nổi giông, sấm sét xé ngang trời, Thục Phán đang loay hoay bên bãi sông, tìm cách dựng tường mà tường cứ đổ. Đất rung chuyển, nước trào dâng, và trong làn sóng bạc, một con rùa vàng khổng lồ nổi lên,

mắt sáng như sao trời, giọng vang như chuông đồng:

- Nhà vua, ngươi mang dòng máu rồng tiên,

lòng ngươi hướng nước, nhưng chí chưa thuận trời. Hãy nghe lời ta đất này là đất thiêng, chỉ có thể giữ bằng tâm và trí, chứ không phải bằng sức và máu.

Thục Phán quỳ xuống, dập đầu ba lạy:

- Nếu thần thương dân ta, xin chỉ cách dựng thành, để con dân Âu Lạc có chốn yên cư, không còn lo giặc giã.

Kim Quy cười, tiếng vang như sấm:

- Lấy đất ở chỗ rồng nằm làm gốc,lấy hướng chim phượng bay làm trục, thành sẽ bền như lòng dân. Khi thành hoàn, ta ban cho ngươi một vật MÓNG RÙA THẦN, chế thành nỏ Linh Quang, bắn một phát tan ngàn quân.

Nói rồi, Kim Quy lặn xuống nước, trên mặt sông chỉ còn lại ánh trăng và một chiếc móng vàng rực sáng.

Nhờ lời dạy của Kim Quy, Thành Cổ Loa dựng nên, thành cao vạn trượng, ba vòng xoáy như chín khúc rồng, chằng chịt hào sâu. Khi nỏ thần được đúc xong, Kim Quy hiện lên lần nữa, nói:

- Giữ kỹ móng rùa này, vì nó không chỉ là khí giới, mà là linh hồn của nước. Nếu một ngày người cầm nỏ để lòng dao động, nước sẽ mất, dân sẽ tan.

An Dương Vương chắp tay:

- Xin ghi nhớ lời thần.

Ngài sai người canh giữ nỏ, và tin rằng với thần vật trong tay,Âu Lạc sẽ vững muôn đời.

Nhưng định mệnh đã cài một ngọn gió khác thổi vào tim người.

Nước Nam khi ấy hùng mạnh, khiến phương Bắc lo sợ. Vua Triệu Đà bèn sai con trai là Trọng Thủy sang cầu hòa, ngụy danh kết thân, nhưng ngầm tìm cơ hội đoạt bí mật nỏ thần.

Ngày đầu tiên Trọng Thủy bước vào thành,

gặp công chúa Mỵ Châu, con gái vua, đôi mắt nàng như hồ thu, trong và buồn. Trọng Thủy cúi đầu:

- Tại hạ là kẻ phương Bắc, đến vì hòa hiếu,

nhưng e rằng lòng người không hiếu, chỉ thấy biên giới.

Mỵ Châu đáp nhẹ:

- Nếu người đến vì hòa bình, thì sông núi này sẽ mở lòng như cha ta vậy.Nhưng nếu người đến vì dối trá, thì trời đất sẽ ghi tên ngươi bằng máu.

Trọng Thủy thoáng cúi đầu, giọng trầm lại:

- Ta đến vì cả hai hòa bình và nàng.

Những ngày sau, hai người sánh vai trong thành Loa. Mỵ Châu tin vào lòng người, tin vào tình yêu, và một đêm gió trăng,

nàng chỉ cho Trọng Thủy xem nỏ thần

vật linh thiêng giữ nước, vì nàng nghĩ: "Chàng là chồng, không phải kẻ thù."

Khi Triệu Đà đem quân sang, An Dương Vương ung dung cười:

- Giặc đến, chỉ một phát nỏ, tan xác như cát bụi.

Nhưng khi kéo nỏ, mũi tên không bay.Linh khí mất, nỏ gãy, tường thành sụp. Giặc tràn vào như thác, dân tan tác. An Dương Vương bàng hoàng, bế con gái lên ngựa, chạy về phía biển.Trên đường, thần Kim Quy hiện lên giữa sương mù, mắt lạnh như băng, giọng vang rền:

- Giặc ở sau lưng nhà vua!

Nhà vua quay lại, chỉ thấy Mỵ Châu ngồi sau, áo nàng nhuộm máu, tóc rối bời.

An Dương Vương nghiến răng, hét:

- Con phản bội cha, phản bội nước ư?

Mỵ Châu bật khóc, giọng đứt quãng:

- Cha ơi, con chỉ tin người con yêu,chứ chẳng hề bán nước. Nếu con sai, xin được chết dưới tay cha.

An Dương Vương rút gươm, một nhát chém, máu bắn tung. Nàng ngã xuống, áo lụa phai hồng. Từ biển xa, sóng nổi lên, thần Kim Quy lại nói:

- Tội không ở con, mà ở lòng người mất sáng.

Giữ lấy bài học này mà dựng nước mới.

An Dương Vương ném gươm xuống biển,

hét lớn:

- Nếu còn linh hồn Rồng Tiên, xin dẫn ta về thủy phủ, để ta chuộc tội với tổ tiên.

Nói rồi, ngài lao mình xuống biển. Biển khép lại, chỉ còn máu đỏ trôi theo sóng bạc.

Trọng Thủy trở lại, thấy xác Mỵ Châu trên bờ. Hắn ôm lấy, khóc nức nở:

- Nàng ơi, ta yêu nàng thật lòng, chỉ vì mệnh nước mà lừa dối. Nếu có kiếp sau, ta nguyện làm cỏ cây bên mộ nàng.

Rồi hắn lao đầu xuống giếng trong thành, chết theo nàng. Từ đó, nước trong giếng hóa thành nước mắt, máu Mỵ Châu hóa thành ngọc trai,

và dân gian kể lại rằng, khi đem ngọc ấy rửa bằng nước giếng Trọng Thủy, ngọc sáng lên như tình yêu sáng trong tội lỗi.

Nước mất, người mất, nhưng lời thề còn mãi. Thần Kim Quy không về biển, vì còn ở trong lòng người Việt dạy rằng nước có thể mất một lần,nhưng lòng trung nghĩa phải giữ muôn đời.

----------------------------------------------

Through eighteen generations of the Hùng Kings, the land of Văn Lang remained peaceful.

Then came the reign of King Thục Phán,

and the blood of the Dragon and Fairy once again boiled. He led his armies to crush the invading Qin forces, founded the kingdom of Âu Lạc, and established his capital in the fertile central plain where heaven and earth met there he built the Citadel of Cổ Loa.

One night, as thunder split the sky and storms raged, Thục Phán stood by the riverside, struggling to raise the walls, but each time they collapsed. The ground quaked, waters surged, and from the silver waves emerged a golden turtle, its eyes shining like stars, its voice deep as a bronze bell:

- O King, you bear the blood of Dragon and Fairy. Your heart is loyal to the people, but your will has not yet aligned with Heaven. Know this this is sacred land. It can only be protected by wisdom and virtue, not by strength and blood.

Thục Phán knelt and bowed three times:

- If you pity my people, divine spirit, teach me how to build this citadel, so that the people of Âu Lạc may live in peace and never fear invasion again.

Kim Quy (the Golden Turtle Spirit) laughed —

his voice rumbling like thunder:

- Use the land where the dragon lies as the foundation, and the path where the phoenix flies as the axis. Then the citadel shall stand firm as the people's hearts. When it is complete, I shall grant you a gift a Sacred Turtle Claw, from which you shall forge the Divine Crossbow Linh Quang. One shot will destroy a thousand enemies.

Saying this, Kim Quy sank back into the depths, leaving behind only moonlight on the water and a single golden claw gleaming like fire.

By Kim Quy's guidance, Cổ Loa Citadel was built its walls soaring high, three great spirals winding like nine coiled dragons, surrounded by deep moats. When the magic crossbow was finally forged, Kim Quy appeared once more and said:

- Guard this claw well, for it is not only a weapon it is the very soul of your nation.

If the hand that holds it ever falters, the kingdom shall fall, and the people shall scatter.

An Dương Vương clasped his hands and answered:

- I shall remember your words forever.

He assigned men to guard the crossbow,

believing that with this divine weapon, Âu Lạc would endure for all eternity. But fate had already set another wind to blow into men's hearts.

At that time, the South grew strong, and the Northern kingdom grew fearful. King Triệu Đà sent his son, Trọng Thủy, under the guise of peace and alliance, but in secret to steal the crossbow's secret.

On his first day entering the citadel, Trọng Thủy met Princess Mỵ Châu, the king's daughter her eyes clear as autumn lakes, serene and sorrowful. Trọng Thủy bowed:

- I am but a man from the North, come in friendship yet I fear that men's hearts see only borders, not peace.

Mỵ Châu replied softly:

- If you come for peace, this land shall open itsheart to you, as my father would. But if you come with deceit, Heaven and Earth will carve your name in blood.

Trọng Thủy lowered his head, voice deepening:

- I have come for both for peace... and for you.

In the days that followed, the two walked side by side through Cổ Loa's courtyards. Mỵ Châu believed in goodness believed in love. And one moonlit night, she showed Trọng Thủy the Divine Crossbow, the sacred treasure of the nation, thinking to herself: "He is my husband, not my enemy."

When Triệu Đà's army marched south, An Dương Vương smiled calmly:

- The enemy comes one shot of the crossbow,

and they shall turn to dust.

But when he drew the bow no arrow flew. The divine power had vanished. The crossbow snapped, and the citadel walls crumbled. The invaders surged in like a flood the people fled in chaos.

Stunned, An Dương Vương seized his daughter,

mounting his horse to flee toward the sea. Amid the mist, Kim Quy appeared again his eyes cold as ice, his voice resounding:

- The enemy is behind you, O King!

The king turned and saw Mỵ Châu, her robes soaked in blood, hair disheveled. He clenched his teeth and roared:

- You betrayed your father — and your country?

Mỵ Châu wept, voice trembling:

- Father… I only trusted the one I loved. I never meant to betray. If I am wrong, then let me die by your hand.

An Dương Vương drew his sword one swift strike blood sprayed upon the sea wind. She fell, her silk gown blooming red.

From the distant waves, Kim Quy's voice echoed again:

- The fault is not in her, but in the hearts that have lost their light. Remember this lesson,

and build anew.

An Dương Vương hurled his sword into the sea and cried:

-If the spirit of the Dragon and Fairy still lives,

then guide me to the Water Palace, so I may atone before my ancestors!

He plunged into the ocean and the sea closed over him, leaving only red waves drifting beneath the moonlight. Later, Trọng Thủy returned and found Mỵ Châu's body on the shore. He embraced her, weeping bitterly:

- My beloved… I did love you — truly. But for the sake of my nation, I deceived you. If there is another life, may I be but grass or tree beside your grave.

Then he leapt into the palace well and died beside her. From then on, the water of that well turned to tears, and Mỵ Châu's blood became pearls. The people said when those pearls are washed in the water of Trọng Thủy's well, they shine brighter like love shining through guilt.

The kingdom was lost, the people scattered,

but the oath endured. Kim Quy did not return to the sea, for he remained in the hearts of the Vietnamese teaching that though a nation may fall once, loyalty and righteousness must live forever.

Cảm ơn bạn đã đọc chương đầu tiên của "Lời Thề Non Sông".

Nếu bạn yêu mến đất Việt hãy thả một ❤️ để cùng ní giữ lửa non sông!

Thank you for reading the first chapter of "The Oath of the Motherland".

If you love Vietnam, leave a ❤️ to keep the fire of our nation alive!

More Chapters