Cherreads

Chapter 1 - Chương 1-Đêm Định Mệnh

Bầu trời đêm tĩnh lặng, trăng tròn treo cao, ánh sáng bạc phản chiếu lên mặt hồ phẳng lặng. Trên cây cầu nhỏ, một chàng trai trẻ đứng bên lan can, đôi mắt trống rỗng nhìn xuống dòng nước sâu. Đó là Thiên Hạo – nam chính của câu chuyện này.

"Tôi… đã mất tất cả," anh lẩm bẩm. "Từ người thân… đến bạn bè."

Những ký ức đau đớn ùa về.

Từ một cậu trai nghèo Xa Quê, Thiên Hạo lên thành phố học đại học, mang theo hy vọng đổi đời. Ở đó, anh gặp Vân Khê – cô gái xinh đẹp nhưng mê tiền đến mù quáng.

Vì cô, anh làm mọi việc: bưng bê, giao hàng, phụ quán… chỉ để có tiền cho cô mua quần áo, túi xách, trang sức. Cô ép anh ký vào những hợp đồng vay nặng lãi để thỏa mãn sở thích xa xỉ.

Cha mẹ anh biết chuyện, bán hết ruộng vườn, nhà cửa để trả nợ thay con. Nhưng khoản nợ quá lớn, bọn cho vay thuê xã hội đen đến đe dọa, hành hạ cha mẹ anh mỗi ngày.

Giờ đây, anh chẳng còn gì để mất.

Trong đêm trăng tĩnh mịch, Thiên Hạo nhắm mắt, buông mình xuống dòng nước lạnh buốt.

"Nếu có thể… hãy cho tôi làm lại. Tôi sẽ sửa tất cả… tôi sẽ không lặp lại những sai lầm ấy nữa."

Chương 2 – Trở Về

Ren… ren… ren…

Tiếng chuông báo thức vang lên.

Tôi mở mắt, đầu óc mơ hồ.

"Không phải… mình đã chết rồi sao?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ dưới nhà:

– "Con ơi, xuống ăn sáng nè!"

Tôi bừng tỉnh. Giọng này… là của mẹ!

Tôi bật dậy, chạy đến soi gương.

Khuôn mặt trong gương… trẻ hơn rất nhiều. Đây là gương mặt của tôi vào ngày đầu nhập học đại học. Tim tôi đập loạn nhịp.

Tôi lao xuống nhà.

Khung cảnh trước mắt khiến tôi chết lặng – cha và mẹ đang ngồi chờ tôi ăn sáng.

– "Thằng nhóc này, đứng ngẩn ra đó làm gì? Ngồi xuống ăn sáng đi!" – mẹ tôi cằn nhằn.

Tôi cố kìm nước mắt. Nếu ông trời đã cho tôi cơ hội này… tôi tuyệt đối sẽ không để bi kịch kiếp trước lặp lại.

Ba tôi cất giọng:

– "Con làm gì mà thẩn thờ vậy?"

– "Dạ… con chỉ nghĩ một chút thôi."

Tôi nhìn bóng lưng ba – người đàn ông gánh vác cả gia đình, đôi bàn tay chai sạn, làn da sạm nắng chỉ để lo cho tôi ăn học. Tim tôi thắt lại.

– "Vậy ba ra đồng nhé."

– "Dạ."

Mẹ tôi thúc giục:

– "Ăn nhanh đi con, rồi còn đi nhập học. Từ đây đến trường ba tiếng lận đó, không lại muộn."

Kiếp trước, những lời này với tôi chỉ là phiền phức. Nhưng kiếp này… mỗi câu nói của mẹ đều khiến tôi thấy ấm lòng. Tôi phải chuộc lại những lỗi lầm của mình.

Khung cảnh chuyển sang trường đại học.

Đây chính là nơi bắt đầu mọi hối tiếc của tôi. Kiếp trước, kể từ khi quen Vân Khê, tôi mù quáng đến mức xa lánh bạn bè, bỏ mặc những người thật sự quan tâm.

Nhưng giờ, tôi đã quay lại… và tôi sẽ không lặp lại sai lầm đó.

– "Chào Thiên Hạo!" – một giọng nói quen thuộc vang lên.

Tôi quay lại, đó là Minh Kha, bạn thân của tôi.

– "Ồ, chào cậu."

– "Cậu báo danh chưa?"

– "Chưa, đi cùng nhé."

Chúng tôi cùng bước vào lớp.

Thầy giáo giới thiệu:

– "Hôm nay lớp ta có một bạn mới chuyển đến."

Cô gái bước vào, giọng nhẹ nhàng:

– "Chào các bạn, mình là Nguyệt Hàn."

Cả lớp xôn xao: "Ồ, xinh quá!"

Tôi nhìn cô, trong ký ức mơ hồ vẫn còn hình bóng của Nguyệt Hàn – cô gái học giỏi, luôn quan tâm đến bạn bè… và cũng từng đóng một vai trò nào đó trong câu chuyện đời tôi kiếp trước.

Chương 3 – Cuộc Gặp Lại Vân Khê

Buổi sáng đầu tiên sau khi nhập học, sân trường náo nhiệt tiếng cười nói. Tôi vừa đi vừa trò chuyện với Minh Kha, trong lòng vẫn còn cảm giác kỳ lạ – vừa quen thuộc, vừa xa xôi.

Rồi tôi thấy cô.

Vân Khê.

Cô ấy đứng dưới tán phượng vĩ, mặc chiếc váy trắng tinh khôi, tóc dài khẽ bay theo gió. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống gương mặt ấy – gương mặt mà kiếp trước tôi từng yêu đến ngu muội.

Tim tôi khẽ thắt lại… nhưng không còn là sự rung động. Thay vào đó, là một lớp băng lạnh đang phủ quanh trái tim.

– "Cậu nhìn gì vậy?" – Minh Kha hỏi.

– "Không… không có gì." – Tôi khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo cô.

Trong ký ức kiếp trước, hôm nay chính là ngày cô chủ động tiếp cận tôi. Lúc đó, tôi ngây thơ nghĩ mình gặp được "định mệnh". Nhưng thực chất, cô chỉ nhìn thấy chiếc điện thoại đời mới mà tôi vừa mua bằng tiền vay nợ…

Và như kịch bản cũ, cô quay sang.

– "Bạn gì ơi, cho mình hỏi… đây có phải phòng A203 không?" – Giọng cô ngọt ngào, đôi mắt như biết cười.

Tôi chậm rãi đáp:

– "Phải. Cậu đi cùng tôi."

Cô khẽ nghiêng đầu:

– "Cảm ơn bạn nhé, mình là Vân Khê."

– "Tôi biết."

Ánh mắt cô thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng che giấu bằng nụ cười dịu dàng.

Tôi bước lên cầu thang, cố tình giữ khoảng cách. Kiếp trước, chính khoảnh khắc này tôi đã bắt đầu lao vào vòng xoáy không lối thoát. Nhưng kiếp này… tôi sẽ là người nắm quyền chủ động.

Vào lớp, cô nhanh chóng hòa mình vào đám đông, tiếng cười khúc khích vang lên. Tôi nhìn sang, bắt gặp ánh mắt Nguyệt Hàn đang quan sát mình. Khác với vẻ xởi lởi của Vân Khê, ánh mắt Nguyệt Hàn bình lặng, sâu thẳm như đang dò xét.

Tôi khẽ cười. Trong trò chơi này… sẽ không ai còn giống như trước nữa.

More Chapters