Cherreads

Chapter 4 - Chương 004 – Nơi Gọi Là "Nhà"

Cơn mưa buổi sớm ngừng hẳn từ đêm trước, để lại từng vũng nước đọng lấm lem trên những tấm thép gỉ loang dầu. Không khí ẩm ướt vương lại mùi khét nhẹ từ đống linh kiện cháy, khói và bụi hòa tan cùng màu trời u ám của thế giới hậu tận thế.

Một hòn đảo nhỏ, nằm chênh vênh phía Đông khu rừng sắt vụn, đang dần hồi sinh dưới bàn tay của những kẻ từng bị cả thế giới chối bỏ.

Trên nền đất sỏi đá lạnh buốt, Tề Diệu đứng thẳng lưng, lưỡi hái đỏ đen cắm sâu xuống nền thép như một cột cờ. Cậu đưa mắt nhìn khắp khu vực – bãi phế liệu từng ngổn ngang đổ nát, giờ đang dần biến thành nơi trú ẩn. Không hoàn hảo, nhưng là chốn để gọi là nhà.

– "Chia nhóm," – cậu nói, giọng đều và dứt khoát.

Bảy người bước ra khỏi bóng râm, từng người mang dáng vẻ con người nhưng trong mắt họ là ánh mơ hồ dã thú, những kẻ nửa thức tỉnh, nửa mộng. Thất Tinh Mộng Thú – những dị chủng đặc biệt đã giữ được lý trí, có thể giao tiếp, có thể chiến đấu… và có thể tin tưởng.

Tiểu Lệ, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc xám tro ngắn tỉa nhọn. Cô vác theo xà beng, lên tiếng trước:

– "Tôi phụ trách kết cấu, chia khu vực nghỉ ngơi. Đủ sức chứa cho hơn ba mươi cá thể cấp thấp."

Tiếng kim loại bị kéo lê vang lên phía sau cô – những cánh tay máy cũ bị cắt gọn, đế bánh xe, mảnh vỏ tàu vỡ... tất cả được gom lại thành từng mảnh ghép của mái che.

Nhất Phàm, cao lớn nhất nhóm, cơ bắp cuồn cuộn ẩn dưới lớp áo khoác xám cháy. Gương mặt lúc nào cũng như muốn đánh nhau.

– "Tôi lo việc tường chắn phía Tây. Chỗ đó gió mạnh, nước lên. Đã đóng cọc chống sụt. Nhưng thiếu sắt."

– "Đập đống máy bay rỉ ở rìa Nam, lấy cánh máy nghiền," – Tề Diệu ra lệnh ngắn gọn.

Nhất Phàm gật đầu rồi biến mất như cơn gió.

Hạ Bắc, trầm tĩnh, lúc nào cũng đội mũ trùm che nửa mặt, lưng đeo hai lưỡi kiếm cong.

– "Tôi dựng hệ thống cảnh giới. Cài cảm ứng sinh học quanh chu vi. Chỉ cần dị chủng không thuộc nhóm chạm vào, sẽ phát nổ."

– "Tốt," – Tề Diệu gật đầu, ánh mắt liếc nhìn về phía chân trời. "Phía Tây Nam, có người. Có thể là Siêu Việt. Không gây chuyện, nhưng cần đề phòng."

Tân Kỵ, kẻ nói nhiều nhất nhóm. Đôi mắt hắn lấp lánh màu hổ phách, lúc nào cũng cười như thể mọi chuyện chỉ là trò đùa.

– "Tôi xây chuồng... ơ không, nơi cách ly cho dị chủng mất kiểm soát. Khu riêng biệt, ba lớp khóa. Nếu chúng mất lý trí thì thả thuốc mê, không giết."

Tề Diệu không nói gì, chỉ nhìn hắn. Tân Kỵ hiểu, bớt giỡn.

Ninh Phương, gầy, xanh xao, da trắng như thể chưa từng tiếp xúc ánh sáng mặt trời. Nhưng cô có tài tái chế chất hữu cơ và lọc nước.

– "Tôi đã tạo được 2 bộ lọc nước tạm, đủ cho 50 người/ngày. Sắp có nguồn thực phẩm nuôi dưỡng bằng tảo và nấm mốc, nhưng cần thêm muối và đạm."

Tề Diệu thở dài nhẹ. "Khi ta vào thành lần tới, sẽ ưu tiên lấy chúng."

Hồ Phang, tóc dài buộc cao, ánh mắt lạnh lùng như băng. Cô lo phần y tế và nghiên cứu tình trạng dị chủng.

– "Tôi cần phòng kín. Ánh sáng ít. Dễ theo dõi triệu chứng biến dị."

– "Dẫn người đi tìm thùng bảo ôn. Ưu tiên khu phía Bắc – gần cảng cũ." – Tề Diệu chỉ hướng.

Cuối cùng là Trúc Mỹ – trông bình thường nhất, tóc đen buộc lệch, ánh mắt ngây thơ. Nhưng đừng để bị lừa – cô có khả năng điều khiển từ trường cấp thấp.

– "Tôi giữ điện. Pin quang năng lấy được vẫn còn dùng được. Đủ cấp đèn, máy bơm. Nhưng… thiếu dây dẫn tốt."

– "Dây đồng?" – Tề Diệu hỏi.

– "Càng nhiều càng tốt."

---

Buổi chiều, mặt trời như một khối thủy tinh mờ đục, không nóng, chỉ thắp ánh sáng nhợt nhạt trên từng lớp mái tôn cũ kỹ.

Trên cao, Tề Diệu ngồi một mình, trên nóc trạm điện mà nhóm Trúc Mỹ dựng tạm. Gió lùa qua mái tóc, qua lớp áo sẫm màu đã nhuốm bụi đời.

Bên dưới, những bóng người – không còn là những dị chủng hoang dại, mà là những kẻ sống sót đang học cách tin nhau – đang lặng lẽ dựng nên một mảnh trời cho chính mình.

Không phải lâu đài. Không phải pháo đài. Chỉ là một nơi có thể quay về. Một nơi không ai bị gọi là quái vật.

Một ngôi nhà – lần đầu tiên trong suốt ba năm qua.

More Chapters