Gió biển lạnh lẽo cuốn qua đống phế liệu gỉ sét, thổi tung lớp tro bụi và tàn tích của một thế giới từng ngạo nghễ. Đảo phế liệu – một mảnh đất cô lập giữa đại dương hoang tàn, nơi những thứ bị bỏ lại từ nền văn minh cũ chất đống như đống xương khô của một con quái vật kim loại khổng lồ.
Một bóng người lướt qua những ụ sắt vụn, di chuyển không phát ra tiếng động, nhanh như gió. Tề Diệu—người từng là một cậu trai bình thường ở thế giới cũ—giờ đây như một chiếc bóng lặng lẽ, phi thường.
Chỉ trong chớp mắt, cậu đã vượt qua hàng trăm mét địa hình hiểm trở, bật lên như không có trọng lực, nhảy qua một đoạn vực sâu dài cả chục mét rồi tiếp đất không một tiếng động. Bàn chân trượt nhẹ trên mặt đất bẩn thỉu, cuốn theo lớp bụi xám đục mờ ảo như sương mù.
Bên dưới lớp áo choàng nặng trĩu mảnh giáp vụn và vải thô, cơ thể cậu tỏa ra luồng áp lực vô hình – không phải vì sức mạnh cơ bắp, mà vì có thứ gì đó trong cậu đã vượt ngoài ranh giới thường nhân.
Một giọng máy điện tử trầm khàn vang lên trong đầu:
> [Hệ Thống: Mộng Ảnh Sinh Tồn | Phiên Bản Ngoại Lệ – Z0-NULL-0991]
[Dữ liệu cập nhật: Một nhân vật kì dị mới đã xuất hiện.]
[Tên: Khương Dạ | Tình trạng: Trùng sinh về dị thế]
[Cảnh báo: Trục timeline thứ cấp đang hoạt động song song.]
[Ghi chú: Bạn không còn là trung tâm duy nhất của thế giới.]
Tề Diệu khựng lại nửa giây.
Khương Dạ? Một cái tên xa lạ. Một "nhân vật kì dị" mới?
Cậu siết chặt cây lưỡi hái đỏ đen, ánh mắt lạnh như mặt biển đông cứng. Đã ba năm nay, hệ thống câm lặng như đá chết, chẳng phản hồi, chẳng nhiệm vụ. Và bây giờ, nó bất ngờ hồi sinh—chỉ để thông báo…
Môi Tề Diệu khẽ nhếch, không phải nụ cười, mà như một vết nứt trên lớp mặt nạ vô cảm.
> "Hay lắm... Cuối cùng thì, các người cũng không bỏ mặc ta mãi mãi."
Đằng xa, tiếng kêu yếu ớt của một dị chủng truyền tới từ phía tây đảo. Một ánh sáng mờ ảo lập lòe—tín hiệu cầu cứu. Không cần nghĩ, Tề Diệu lao đi như tên bắn.
Gió rít bên tai. Mặt đất như mờ đi dưới bước chân tăng tốc. Nhảy – tiếp đất – rồi lại nhảy. Không một nhịp thở dư thừa. Tề Diệu như hòa vào gió, như một bóng quỷ xé rách không gian, để lại sau lưng những vệt bụi dài và tiếng kim loại rền rĩ bị gió cuốn lên cao.
Chưa đến năm mươi giây, cậu đã có mặt.
Một dị chủng nhỏ nhắn, thân thể nửa người nửa thú, co rúm lại bên gốc cột đèn gãy đổ. Trên lưng nó, vết rách dài nham nhở, máu màu xanh mờ rỉ ra.
Tề Diệu không nói gì. Cậu quỳ xuống, móc từ túi vải thô ra một ống thuốc thô sơ tự chế từ cỏ độc và tàn tro lửa thiêng, tiêm thẳng vào chỗ tổn thương. Dị chủng run rẩy, nhưng không chống cự.
> [Hệ thống: Điểm thiện cảm từ Dị chủng – Tăng nhẹ.]
[Tề Diệu – Danh hiệu: Vua Mộng Thú – Cấp: ???]
"Vua Mộng Thú"… Cái tên ấy không phải cậu tự chọn.
Cậu chỉ là một kẻ sống sót, mang theo virus từ một trò chơi khiến mình đột quỵ, tỉnh dậy tại mảnh đất này mà không nhiễm bệnh. Là lỗi của cậu? Có lẽ. Nhưng cậu không có thời gian để than khóc hay rửa tội.
Bởi nếu không ra tay trước… thì chính những dị chủng đáng thương kia sẽ bị "nhân loại" mới tiêu diệt đến tận gốc.
Còn Khương Dạ… Dị thế trùng sinh? Một kẻ kì dị.
Tề Diệu khẽ nhắm mắt.
> "Tốt thôi… Nếu cậu là ánh sáng mới, thì tôi sẽ là bóng tối phía sau cậu."
Và khi ánh sáng quá rực rỡ, thì bóng tối… sẽ nuốt luôn cả thế giới.