Những tuần lễ sau đó, cuộc sống của Lâm Phong ở Linh Thú Viên dần đi vào ổn định. Tin tức về việc hắn dễ dàng "thuần phục" được con Hắc Lân Tê khó chiều nhất đã lan truyền khắp nơi. Những đệ tử ngoại môn khác không còn dám coi thường tên người mới này nữa, thay vào đó là một sự tò mò và một chút kiêng dè. Không ai gây sự với hắn, công việc cũng trở nên thuận lợi hơn.
Tôn đại thúc dường như đã thực sự coi trọng "thiên phú" của Lâm Phong. Ông ta bắt đầu đích thân chỉ dạy cho hắn nhiều kiến thức về linh thú mà không phải ai cũng biết: cách phân biệt tập tính của từng loài, cách nhận biết bệnh tật qua bộ lông và hơi thở, cách sử dụng các loại linh thảo khác nhau để điều chế thức ăn cho chúng.
Qua lời dạy của Tôn đại thúc, Lâm Phong mới biết rằng Linh Thú Viên không chỉ đơn giản là một nơi nuôi thú. Máu, sừng, vảy và cả phân của những linh thú này đều là những vật liệu quý giá để luyện đan và luyện khí. Nơi đây là một nguồn tài nguyên quan trọng, thầm lặng cung cấp cho các ngọn núi chính.
Lâm Phong như một miếng bọt biển khô, tham lam hút lấy tất cả kiến thức. Ban ngày, hắn chăm chỉ làm việc, xây dựng một mối quan hệ ngày càng thân thiết với con Hắc Lân Tê. Con thú to lớn này giờ đây coi hắn như người thân, thậm chí còn tỏ ra hung dữ với bất kỳ ai có ý định đến gần hắn. Ban đêm, hắn lại tiếp tục con đường tu luyện của mình. Năng lượng từ Thanh Tinh Thảo và sinh khí dồi dào của Linh Thú Viên khiến cho Hỗn Độn khí trong người hắn ngày một tinh thuần.
Sau hơn một tháng, khi thấy Lâm Phong đã hoàn toàn quen việc, Tôn đại thúc quyết định đã đến lúc.
"Tiểu tử, đi theo ta," một buổi sáng, ông nói với vẻ mặt nghiêm túc. "Ta cho ngươi xem một thứ."
Tôn đại thúc dẫn Lâm Phong đi qua khu vực nuôi nhốt thông thường, tiến sâu vào bên trong thung lũng. Càng đi vào trong, không khí càng trở nên khác biệt. Tiên khí và sinh khí nơi đây nồng đậm đến mức gần như ngưng tụ lại thành sương. Những cái chuồng, hay đúng hơn là những khu vực được quây lại, được xây bằng những vật liệu quý giá như hàn ngọc và xích đồng, bên trên còn khắc đầy những phù văn trận pháp phức tạp.
Cuối cùng, họ dừng lại trước một hang động khổng lồ, cửa hang rộng đến mấy chục trượng. Nơi đây vô cùng yên tĩnh, không có tiếng gầm rú nào, chỉ có một luồng khí tức cổ xưa, mênh mông và tang thương tỏa ra từ bên trong, khiến người ta bất giác phải nín thở.
"Đây là nơi ở của 'lão tổ tông' mà ta đã nói với ngươi," Tôn đại thúc hạ giọng, trong mắt lộ vẻ kính cẩn xen lẫn lo âu. "Ngài ấy là Bích Nhãn Kim Nghê, một trong tam đại Hộ Sơn Linh Thú của Thiên Huyền Tông, đã sống không biết bao nhiêu năm rồi."
"Lão tổ tông đã ở đây từ khi khai sơn lập phái. Nhưng nửa năm trở lại đây, không biết vì sao, ngài ấy bỗng trở nên buồn bã, không chịu ăn uống, cũng không cho bất kỳ ai lại gần. Sinh khí trên người ngày một suy yếu. Các trưởng lão ở Đan Hà Cốc cũng đã đến xem, nhưng đều không tìm ra bệnh."
Tôn đại thúc thở dài. "Khí tức của ngài ấy quá mạnh, lại mang theo một nỗi bi thương quá lớn, khiến không ai có thể tiếp cận để kiểm tra kỹ hơn. Chúng ta chỉ có thể đứng nhìn ngài ấy từ từ suy kiệt. Lâm Phong, ngươi có 'thú duyên', ta muốn ngươi thử một lần. Không cần ngươi phải chữa trị, chỉ cần ngươi có thể khiến ngài ấy chịu ăn một chút gì đó thôi, cũng đã là công đức vô lượng rồi."
Lâm Phong gật đầu, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng. Hắn có thể cảm nhận được luồng khí tức cổ xưa kia đang cộng hưởng với Hỗn Độn khí trong người mình. Một cảm giác thân thuộc đến kỳ lạ.
"Đệ tử xin được thử."
"Tốt. Cẩn thận đấy."
Lâm Phong một mình bước vào hang động. Bên trong vô cùng rộng lớn, giống như một tòa cung điện dưới lòng đất. Ở trung tâm hang động, một con linh thú khổng lồ đang nằm im lìm. Toàn thân nó phủ một lớp vảy màu vàng kim lấp lánh như được đúc từ vàng ròng. Thân hình uy vũ như sư tử, đầu có sừng như rồng. Nhưng thứ ấn tượng nhất là đôi mắt của nó. Dù đang nhắm hờ, vẫn có thể thấy mí mắt nó có màu xanh biếc như ngọc thạch.
Đây chính là Bích Nhãn Kim Nghê. Một sinh vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Con Kim Nghê dường như cảm nhận được có người vào, nó chậm rãi mở mắt. Đôi mắt màu ngọc bích đó không có sự hung dữ, chỉ có một nỗi buồn sâu thẳm như biển cả, một sự mệt mỏi của sinh mệnh đã tồn tại quá lâu. Nó liếc nhìn Lâm Phong, rồi lại thờ ơ nhắm mắt lại, dường như không có bất cứ thứ gì trên đời này còn có thể khiến nó quan tâm.
Lâm Phong không vội vàng tiến tới. Hắn tìm một chỗ cách con Kim Nghê chừng mười trượng, rồi ngồi xếp bằng xuống. Hắn không làm gì cả, chỉ ngồi đó, lặng lẽ nhìn con thú. Hắn thả lỏng toàn bộ tâm trí, để cho luồng khí tức Hỗn Độn nguyên thủy nhất trong cơ thể tự do lan tỏa ra xung quanh một cách tự nhiên.
Thời gian từng chút một trôi qua.
Con Kim Nghê đang nhắm mắt bỗng nhiên khẽ động. Cái mũi của nó khịt khịt, như đang ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Nó từ từ mở mắt ra lần nữa, nhìn về phía Lâm Phong. Lần này, trong đôi mắt bi thương của nó đã có một tia dao động.
Nó cảm nhận được luồng khí tức trên người Lâm Phong. Đó không phải là linh khí nhân tạo của tu sĩ, cũng không phải ma khí tà ác. Đó là khí tức của cội nguồn, của trời và đất, của vạn vật thuở sơ khai. Đó là luồng khí tức mà nó đã không còn cảm nhận được từ rất rất lâu rồi.
"Grừ..."
Con Kim Nghê phát ra một tiếng gầm nhẹ, âm thanh không có sự uy hiếp, mà giống như một tiếng thở dài đầy hoài niệm. Nó chậm rãi, vô cùng chậm rãi, nhấc cái đầu khổng lồ của mình lên, nhìn thẳng vào Lâm Phong.
Thấy nó đã có phản ứng, Lâm Phong trong lòng khẽ động. Hắn chợt nhớ đến một thứ đã bị lãng quên từ lâu trong ngực áo mình. Cây sáo trúc màu đen.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn từ từ lấy cây sáo ra.
Hắn không biết thổi sáo, cũng không biết một bản nhạc nào. Hắn chỉ làm theo bản năng, đưa cây sáo lên môi, vận chuyển một tia Hỗn Độn khí nhỏ vào trong đó, rồi thổi ra một hơi dài.
Wuuuu...
Một âm thanh kỳ lạ vang lên. Nó không giống tiếng sáo bình thường. Âm thanh đó trầm, ấm, và vô cùng cổ xưa. Nó không phải là một giai điệu, mà giống như tiếng gió thổi qua những khu rừng nguyên sinh, giống như tiếng vọng của một dòng sông chảy từ thủa hồng hoang, giống như tiếng thở dài của chính mặt đất.
Nghe thấy tiếng sáo, toàn thân con Bích Nhãn Kim Nghê khổng lồ bỗng run lên. Đôi mắt màu ngọc bích của nó mở to, nhìn chằm chằm vào cây sáo trên tay Lâm Phong. Nỗi bi thương trong mắt nó dần tan đi, thay vào đó là một sự kinh ngạc, một sự hoài niệm, và một sự xúc động sâu sắc.
Tiếng sáo của Lâm Phong vẫn tiếp tục, không theo một quy luật nào, chỉ đơn giản là tiếng lòng của Hỗn Độn khí.
Con Kim Nghê từ từ cúi đầu xuống, đôi mắt nó khép lại, như đang lắng nghe một khúc đồng dao mà mẹ nó đã hát từ vạn năm trước. Từ khóe mắt màu ngọc bích của nó, một giọt lệ to lớn, trong suốt như pha lê, lặng lẽ lăn dài trên lớp vảy vàng kim.
Lần đầu tiên trong suốt nửa năm, "lão tổ tông" của Thiên Huyền Tông đã có một phản ứng thực sự.
Lâm Phong, một đệ tử ngoại môn mới nhập môn chưa đầy một năm, đã làm được điều mà không một vị trưởng lão nào làm được. Hắn chưa chữa được bệnh cho nó, nhưng hắn đã chạm được vào linh hồn cổ xưa, cô độc của nó.