Cherreads

The Cursed Bride of the Three Realms

Chip_1983
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
661
Views
Synopsis
They say I'm cursed—bringer of death to any man I marry. Illness, accidents, even fear... One way or another, they all end up dead. I don’t know how I ended up in this strange world, but now I'm forced to become the so-called "Holy Maiden"—the one meant to suppress deadly energy for the sake of mankind. The world fears me. They call me a demon in disguise, a siren cloaked in beauty. Then one day, the Demon Realm's crown prince shows up at my doorstep with a marriage proposal. He says: “Marry me. If your fate is to doom your husband... then let's see—who destroys whom first?”
VIEW MORE

Chapter 1 - Tân Lang Lệ Quỷ

Nghe đồn ở đại lục Thiên Uyên có một nữ nhân bị trời đày ba kiếp, cứ hễ thành thân là chú rể chết yểu.

Không ai biết nàng đến từ đâu, chỉ biết nàng... ăn nói vô cùng lạ lùng, mặc y phục kỳ quặc, ban ngày thì thản nhiên ngắm mây, ban đêm lại lấy bánh tráng cuốn thịt mà ăn.

Từng có mười hai người đến cầu hôn nàng.

Có tổng tám người bỏ chạy.

Ba người nhập viện.

Còn có người… mất hút tới nay vẫn chưa rõ tung tích.

Thế mà một ngày nọ, thái tử ma tộc – kẻ từng tuyên bố "không bao giờ lại gần nữ sắc" – lại ngang nhiên hạ kiệu hoa đến hỏi cưới nàng.

Người người đều run sợ.

Nàng thì chắp tay sau lưng, lướt nhìn hắn từ trên xuống dưới:

"Ngươi bị bệnh à? Hay là… ngươi không sợ chết?"

Hắn cười, đôi mắt nhá lên tia sắc đỏ:

"Không. Là do ta sống đã quá lâu, nên cũng muốn thử cái cảm giác được chết một lần cho biết mùi."

Truyền thuyết kể rằng, kiệu cưới nhà người ta là hỷ sự, riêng kiệu của ta lại bị xem là... lễ truy điệu tạm thời.

Năm mươi hai phu kiệu, mười sáu con ngựa đen, đoàn rước dâu dài đến tận chân núi, người ngồi trong kiệu là ta – thánh nữ sát phu nổi danh khắp cửu châu.

Không kèn, không trống, không pháo hồng, chỉ có tiếng bước chân nặng trịch và... tiếng xì xầm từ dân chúng hai bên đường:

"Lại thêm một người nộp mạng rồi."

"Thái tử ma giới có bị điên không vậy?..."

Ta ngồi trong kiệu, nhàn nhã nhấp ngụm trà, thầm nghĩ:

"Ừ thì điên. Nhưng mà cũng đẹp trai, nên được tha thứ."

Về đến ma cung. Cánh cửa lớn mở ra, hắn đứng đó, khoác áo cưới đen viền bạc, tóc dài buộc lỏng, môi hơi nhếch lên, vẻ mặt gian ác như thể... không phải đi cưới mà là đi bắt cóc.

"Từ nay ta là người của nàng."

"Mạng sống của ta… cũng giao cho nàng."

Cô nhướng mày:

"Không sợ chết à?"

"Sợ." – Hắn đáp, chậm rãi tiến lại gần

"Nhưng lại muốn chết thử trong tay nàng một lần xem sao."

Đêm động phòng.

Cả thiên hạ nín thở chờ kết cục.

Cô ngồi trước gương, nhẹ nhàng tháo trâm cài, thầm nghĩ nếu hắn lăn đùng ra chết trong đêm nay thật thì chắc cô phải về quê trồng rau, nuôi cá, tránh xa thị phi.

Nhưng rồi…

Hắn mở cửa bước vào, tay cầm ly rượu, mắt long lanh giả nai hơn cả cô hồi năm lớp một:

"Nàng gọi một tiếng 'phu quân' thử xem? Biết đâu ta sống thêm được vài ngày."

Cô cạn lời, giật lấy ly rượu rồi uống cạn một hơi.

"Phu quân cái đầu ngươi!"

Khó hiểu là… hắn thật sự không chết.

Mà còn ung dung lăn ra ngủ ngon lành trên giường của cô.

(Khúc này hỏng nên xem nên để tui xem giúp nha!)

Sáng hôm sau…

Cô tỉnh dậy, phát hiện... giường bên cạnh vẫn có người nằm. Thân hình cao lớn, hơi thở đều đặn, sắc mặt bình thản, tên ngu ngốc tự ứng cử hôm qua vẫn còn sống sờ sờ.

Cô chọc nhẹ ngón tay vào má hắn.

Không phản ứng…

Cô chọt mạnh hơn.

Nhưng hắn vẫn nằm im.

"Không lẽ... lần này thật sự ngủ luôn rồi sao?" – cô lẩm bẩm, bất giác cúi người lại gần thăm dò.

Ngay lúc đó, hắn đột ngột mở mắt, đôi đồng tử đỏ thẫm va chạm vào cô.

"Muốn cưỡng hôn ta à?"

Cô giật mình, suýt nữa phang luôn gối vào mặt hắn.

"Ai thèm! Ta chỉ đang xem... ngươi có còn thở không thôi."

Hắn ngồi dậy, thong thả vươn vai, cơ bụng lấp ló sau lớp áo mỏng manh đập thẳng vào mắt, gương mặt kia tuấn tú vô cùng.

"Thở mạnh như trâu. Tạm thời chưa chết được."

Cô trừng mắt:

"Vậy ngươi rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào? Cả thiên hạ đều sợ ta, sao ngươi còn dám cưới?"

"Nàng càng nguy hiểm, ta càng muốn giữ bên cạnh."

"Bị não ngược à?"

"Không. Ta chỉ hơi chán sống thôi." – Hắn mỉm cười, mí mắt cong cong.

"Nhưng sau khi gặp nàng, đột nhiên... lại muốn sống lâu thêm một chút."

Cô á khẩu.

Tên này đúng là không phải người bình thường, nhưng lại giống kiểu... biến thái đáng yêu?

Cô rời khỏi giường, vươn vai, đang định hỏi đường ra ngoài thì một cung nữ vội vàng chạy vào:

"Điện hạ! Không xong rồi! Bên Tử Kiếm Sơn gửi chiến thư, nói nếu người không hủy hôn thì sẽ... trực tiếp tới bắt Thánh nữ về xét xử!"

Cô đang nhai hạt sen thì suýt mắc nghẹn.

"Khoan đã? Ta có dính líu gì với Tử Kiếm Sơn đâu?"

Thái tử thong thả nhấp trà, phất nhẹ cánh tay áo:

"Năm xưa nàng từng trốn vào linh động của bọn họ, lấy nhầm kiếm tổ làm xiên nướng thịt. Rồi cũng từ đó mà kết thù."

"…"

"Không sao." – Hắn đứng dậy, đôi mắt lạnh lẽo hẳn đi. "Cưới thê tử về mà để người khác đến đòi, còn ra thể thống gì nữa."

"Nếu họ đến… ta sẽ tiễn từng người về bằng quan tài ngọc cho tử tế."

Cô quay sang nhìn hắn, cảm giác có gì đó hơi sai sai.

"Này… không phải ngươi nói muốn chết trong tay ta sao? Sao giờ này còn định đánh thiên hạ vì ta?"

Hắn cười nhẹ, tiến lại gần cô:

"Muốn chết là chuyện của ta. Nhưng nếu nàng bị bắt đi mất, thì ta còn chết với ai được nữa?"