Cherreads

Chapter 5 - Chương 5: Người Gác Cổng Mộng Mị

Trong căn phòng cũ

Ken ngồi trong căn phòng nơi Tiểu Ly đưa cậu trốn. Không ánh sáng, không cửa ra, chỉ có một cửa sổ duy nhất nhìn về bức tượng đá kỳ lạ – Vị Vua Không Mặt.

"Đó là biểu tượng của Tuyệt Huyễn Thành," – Tiểu Ly nói, ngồi bắt chéo chân, – "Một vị vua từng cai trị mọi bí mật… cho đến khi ông quên mất chính mình là ai."

Ken nhìn ra cửa sổ, khẽ thì thầm:

"Làm sao có thể quên chính mình?"

"Ai cũng quên từng phần của mình mỗi ngày. Vấn đề là, khi phần bị quên đi quan trọng hơn phần còn lại…"

Ken lấy mảnh huy hiệu kim loại mờ ra khỏi túi vải. Từ lúc rời khỏi Tháp Đổ, nó im lìm. Nhưng lần này, khi tiếp cận cửa sổ và nhìn về phía tượng, một ánh sáng nhè nhẹ phát ra. Không rõ là phản ứng với thứ gì – tượng đá, ánh trăng hay sự hiện diện của ai đó.

"Nó… biết nơi này."

"Hoặc nơi này biết nó," – Tiểu Ly đáp.

Ken giật mình:

"Có kẻ theo dõi ta… đúng không?"

"Không chỉ một. Và không phải tất cả đều sống."

Trong lúc nghỉ ngơi, Ken vô tình chạm vào quả cầu sương của Tiểu Ly. Làn khí tím nhạt lan ra như khói trà đạo… nhưng lần này dẫn lối vào một giấc mơ sống động.

Ken thấy mình nhỏ hơn, đứng giữa một căn phòng trắng lạnh.

Trước mặt là một người đàn ông bịt mắt, mặc áo choàng đen, đang cầm con dao hình xoắn.

"Ngươi là ai?" – Ken hỏi.

Người đó đáp bằng một giọng không giống người:

"Khi ta mở mắt, thế giới sẽ nhớ lại điều cần quên."

Rồi…

Ken thấy Lão Sư của mình – đang chiến đấu trong tuyệt vọng để ngăn điều gì đó. Không thấy rõ – chỉ thấy bóng lưng run rẩy, mồ hôi và máu.

Ken tỉnh lại. Mồ hôi lạnh ướt trán.

Tiểu Ly ngồi bên, yên lặng.

"Ký ức ấy không phải từ quả cầu."

"Nó… là của ngươi."

điều quên lãng bị nhốt

Tiểu Ly nói nếu muốn tìm hiểu về huy hiệu, quá khứ và lý do vì sao cậu bị truy lùng – Ken cần tới Thư Viện Bị Xóa – một nơi nằm ngầm bên dưới Tuyệt Huyễn Thành, nơi tất cả những thông tin bị cấm hoặc bị ai đó chủ động xóa bỏ được lưu giữ.

"Nhưng nó không mở cửa cho bất kỳ ai," – cô nói, – "trừ phi… ngươi được Người Gác Cổng cho phép."

Ken hỏi:

"Và ta làm thế nào để gặp Người Gác đó?"

"Ngươi phải mơ thấy hắn. Và sống sót sau giấc mơ đó."

Cơn mơ kéo đến lần nữa.

Lần này, cậu đứng trong một hành lang xoắn ốc không tận cùng, các bức tường phủ bằng sách trắng không chữ.

Tiếng bước chân vang lên sau lưng.

Một bóng người cao lớn, khuôn mặt bị che bởi mặt nạ đá, tay cầm một chiếc chìa khóa khổng lồ bằng xương.

"Ngươi đến tìm sự thật?"

"Phải."

"Sự thật cần máu. Ngươi sẵn lòng trả giá?"

Ken chưa kịp đáp, bàn tay khổng lồ của Người Gác siết lấy cổ áo cậu và lôi cậu vào một cánh cửa mở ra – không phải thư viện, mà là… ký ức bị phong ấn.

Cánh cửa đóng lại.

Một tiếng thì thầm vọng trong đầu Ken:

"Hãy nhớ... điều đầu tiên ngươi từng quên."

More Chapters